Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 855 - Chương 855: Tình Huống Này Hơi Lạ

Chương 855: Tình huống này hơi lạ Chương 855: Tình huống này hơi lạ

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

--------------------

Vì quá hưng phấn nên Vạn Trung Thiên run bần bật.

Y nhớ kỹ từng thành trì của Viêm Hoa tông trong lòng, tuyệt đối không quên được.

Xa tông càng lâu càng muốn về tông, nếu ông trời cho y được lựa chọn lần nữa thì y tuyệt đối sẽ không rời tông, dù bị Lâm Phàm chèn ép thì y cũng chấp nhận.

Nhưng nếu không rời khỏi tông môn thì chẳng phải là không được quen biết Chu Tiểu Ngọc sao?

Vạn Trung Thiên ngẫm nghĩ lại thôi, nếu có thể làm lại lần nữa y vẫn sẽ ra tông.

Chu Tiểu Ngọc hoảng hốt hỏi:

- Trung Thiên, sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?

Nàng rất lo lắng, tuy Vạn Trung Thiên ở trong tông môn của nàng không được người thích nhưng nàng rất quan tâm y, không muốn y bị chút tổn thương nào.

Vạn Trung Thiên hào hứng nói:

- Tiểu Ngọc, ta tìm được tông môn!

Sự hưng phấn đó khó diễn tả bằng lời, chỉ có thể nói là siêu phấn khởi.

Vạn Trung Thiên tìm thật lâu mà không tìm được, giờ phát hiện tung tích, tim y đập rất nhanh.

Trương Phong bất mãn nói:

- Vạn Trung Thiên, ngươi làm cái quỷ gì, nơi này có gì hay mà xem. Chúng ta còn phải đến chỗ tiếp theo, không rảnh nổi điên với ngươi.

Tiểu tử này có gì hay mà được sư muội để mắt tới.

Muốn thực lực không có thực lực, muốn tài phú không có tài phú, thậm chí thế lực phía sau cũng yếu xìu.

Gã nghe tiểu tử này nói tông môn của y khi vực ngoại giới dung hợp thì tu vi tông chủ chỉ cỡ Thiên Cương cảnh đỉnh.

Tu vi cỡ đó như tôm tép, tùy tay có thể tiêu diệt.

- Sư huynh, Trung Thiên nói đã tìm được tông môn của mình!

Chu Tiểu Ngọc mừng cho Vạn Trung Thiên đã tìm được tông môn của mình.

Trương Phong hơi ngạc nhiên, sau đó bĩu môi, không thèm để ý:

- Tìm được thì tìm, có gì mà làm ồn. Ta nói cho ngươi biết, nếu đã ở bên sư muội của ta thì không cần quay về tông môn cũ làm gì, quá yếu, ngược lại không tốt cho ngươi.

Chu Tiểu Ngọc nói:

- Sư huynh, sao có thể nói vậy! Trung Thiên tìm được tông môn của mình, chúng ta nên mừng thay cho Trung Thiên.

Vạn Trung Thiên đã hưng phấn mặt đỏ rực, y không nghe lọt lời Trương Phong nói, chỉ muốn hỏi người ngụ ở trong tòa thành biết tông môn nằm ở đâu không.

Không ngờ bọn họ đi ra tôi luyện lại gặp thành trì của tông môn.

Một lão nhân cõng củi đi vào thành, lão thấy nhóm người kia nhưng không để ý.

Vạn Trung Thiên dò hỏi:

- Xin hỏi, các ngươi có phải là con dân của Viêm Hoa tông?

Lão nhân dừng bước:

- Đúng vậy, ngươi là . . . ?

Vạn Trung Thiên tiến lên nắm tay lão nhân, hỏi dồn:

- Viêm Hoa tông ở đâu?

Lão nhân ngây ra, chỉ về phía xa:

- Ở hướng đó.

- Đa tạ!

Vạn Trung Thiên nhận được trả lời thì vui vẻ muốn bay lên, cảm giác tìm được tông môn khiến y siêu phấn khởi.

Lão nhân lắc đầu:

- Người trẻ tuổi kỳ lạ.

Lão cảm giác thanh niên này rất kỳ cục.

Chu Tiểu Ngọc đứng bên cạnh Vạn Trung Thiên, thật lòng vui vẻ vì y tìm được tông môn.

Vạn Trung Thiên nói:

- Tiểu Ngọc, ta muốn đi tìm tông môn.

Giờ Vạn Trung Thiên rất muốn về tông môn xem sao, nói sao thì y là phong chủ của Trung Thiên phong, rời tông lâu như vậy, chắc chắn có nhiều người mong đợi y. Với kiến thức ở bên ngoài của y, khi về tông môn sẽ giúp ích cho tông môn.

Thần cảnh đỉnh.

Ở bên ngoài là con kiến nhưng trong tông môn chắc rất khó lên đẳng cấp này.

Chu Tiểu Ngọc nói:

- Ừ, ta theo ngươi về.

Chu Tiểu Ngọc muốn xem tông môn của Vạn Trung Thiên, và gặp mặt trưởng lão của y.

Nghe Vạn Trung Thiên kể thì tông môn của y rất nhỏ yếu, có lẽ cường giả mạnh nhất tông môn chỉ cỡ Thần cảnh hoặc Truyền kỳ cảnh, nhưng tất cả không quan trọng.

Trương Phong hơi bất mãn nói:

- Sư muội muốn theo tiểu tử này về tông môn nhỏ yếu của hắn?

Không phải Trương Phong không muốn cho Vạn Trung Thiên quay về, nhưng tông môn của tiểu tử này yếu như vậy, sư muội là người tốt bụng, rất khó nói đối phương nịnh nọt mấy câu hoặc nàng thấy tông môn tội nghiệp sẽ giúp đỡ.

Chu Tiểu Ngọc không muốn cho nhóm sư huynh đi theo:

- Sư huynh, ta và Trung Thiên trở lại nhìn xem, các sư huynh đi tôi luyện trước, chờ một chốc nữa chúng ta sẽ tìm các sư huynh sau.

Chu Tiểu Ngọc biết nhóm sư huynh nói chuyện khó nghe, vốn đã bất mãn với Trung Thiên, đến tông môn chắc chắn sẽ không nói chuyện đàng hoàng. Nàng không muốn khiến Trung Thiên khó xử, nên xúi các sư huynh đi làm việc của mình, để nàng và Trung Thiên đi là được.

Có người nói nhỏ vào tai Trương Phong:

- Sư huynh, để sư muội theo tiểu tử này đi tông môn của hắn thì ta không yên tâm.

Sư huynh muội bọn họ có tình cảm rất tốt, Chu Tiểu Ngọc là sư muội của họ, biết rõ con người của nàng thế nào, quỷ biết sư muội cùng tiểu tử này về tông sẽ gặp chuyện gì.

Trương Phong gật đầu nói:

- Ừ, ta biết mà.

Trương Phong bất đắc dĩ, tiểu tử này thật nhiều chuyện, tông môn nhỏ yếu thôi mà, có gì hay mà cứ đòi về. Đã ở bên sư muội của họ thì ngoan ngoãn thay đổi địa vị.

Trương Phong nói:

- Không sao, sư muội, việc của chúng ta có thể tạm gác lại, cùng hắn về tông môn kia xem sao.

Chu Tiểu Ngọc khó xử nhìn Vạn Trung Thiên:

- Cái này . . .

Vạn Trung Thiên không quan tâm bọn họ dây dưa, giờ y muốn nhất là nhanh chóng về tông xem sao.

- Nếu Trương sư huynh đồng ý đi thì cùng nhau đi, ta dẫn đường.

Vạn Trung Thiên nói xong ẩn vào hư không.

Kích động, phấn khởi.

Y tưởng tượng tông môn hiện giờ biến đổi thế nào.

Tu vi của y chỉ là Thần cảnh đỉnh, nhưng với tình huống của tông môn lúc đó muốn ra Thần cảnh rất khó khăn.

Vạn Trung Thiên nhớ đến Lâm Phàm:

- Lâm Phàm, không biết bây giờ ngươi ra sao rồi.

Cái tên buộc y không thể không rời tông, nhưng với y thì mọi thứ bây giờ đều đáng giá.

- Có lẽ khi ngươi lại gặp ta sẽ ngạc nhiên vì sao tu vi của ta cao như vậy.

Lòng nghĩ vậy tốc độ của Vạn Trung Thiên càng nhanh hơn, sốt ruột muốn trở về nhanh nhất, để mọi người nhìn thấy thành tựu của y bây giờ.

Tuy ở bên ngoài không được may mắn, không được kỳ ngộ gì nhưng y trải qua nhiều tình huống sống chết, tu vi tăng lên đến Thần cảnh đỉnh đã rất thành công.

Không biết qua ba lâu.

Vạn Trung Thiên đứng yên nhìn kiến túc quen thuộc phương xa, khóe mắt ướt át:

- Rốt cuộc tới rồi.

Vất vả khổ cực lâu như vậy, rốt cuộc trở lại.

Thật là siêu hưng phấn.

Có người nhỏ giọng nói:

- Sư huynh nhìn bộ dạng của hắn xem, tìm được tông môn nhỏ yếu ngày xưa thôi mà, có cần kích động dữ vậy không.

Trương Phong liếc qua, không nói gì thêm, đã đến mức này rồi, nếu nói nhiều sẽ khiến sư muội không vui.

Không phải Trương Phong ghét Vạn Trung Thiên, chẳng qua cảm giác sư muội tìm nam nhân này như đóa hoa lài cắm bãi phân trâu.

Gã là sư huynh, lòng thầm sốt ruột. Với điều kiện của sư muội tùy tiện tìm người nào đều hơn Vạn Trung Thiên gấp mấy chục lần.

Chu Tiểu Ngọc ở bên cạnh nói:

- Trung Thiên, tông môn của ngươi rất đồ sộ.

Vạn Trung Thiên gật đầu:

- Ừm!

Sắp được gặp người quen, lòng gã dâng trào.

Sau đó nhóm người lao về phía Viêm Hoa tông.

Hai đệ tử canh giữ sơn môn thấy phía xa có người lao đến, lên tiếng hỏi:

- Người đến là ai?

Nay bọn họ là thần giữ cửa của tông môn, đã luyện ra đôi hỏa nhãn kim tinh, từ xa liền thấy có người đến.

Vạn Trung Thiên từ trên cao đáp xuống, thật lâu không về, cảm giác các đệ tử sắp không nhận ra mình.

Nếu là trước kia Vạn Trung Thiên sẽ ném một câu ‘láo xược’, nhưng bây giờ tính tình của y đã thay đổi.

Trước kia trong tông môn y là thiên kiêu trong các trưởng lão, tu vi mạnh mẽ, địa vị cao thượng nên không thèm để ai vào mắt.

Nhưng vực ngoại giới dung hợp, ở bên ngoài tôi luyện, Vạn Trung Thiên tự mình thể nghiệm cảm giác thực lực nhỏ yếu bị người khi dễ, cảm giác đó không dễ chịu.

Trong lòng Vạn Trung Thiên hận chết những người đó vì sao bá đạo như vậy.

Thử thay đổi thân phận y mới nhận ra họ chính là y ngày xưa. Bởi vậy Vạn Trung Thiên không còn như xưa nữa, chấp nhận hiền hòa đối xử với mỗi vị đệ tử.

Hai đệ tử thẳng sống lưng, cảnh giác nhìn Vạn Trung Thiên:

- Các ngươi là ai? Đến Viêm Hoa tông có chuyện gì?

Một người nói nhỏ:

- Ngươi có thấy người này hơi giống Vạn Trung Thiên, phong chủ của Trung Thiên phong không?

- A, hình như giống thật.

Hai người nhỏ giọng giao lưu.

- Hai vị sư đệ, ta chính là Vạn Trung Thiên, ta đã trở về!

Ánh mắt Vạn Trung Thiên bình tĩnh nhưng trong lòng dâng cơn lũ ngập trời, khó thể bình ổn.

Đây là cảm giác về nhà.

Vạn Trung Thiên đã sẵn sàng đón nhận sự nhiệt tình của hai sư đệ.

Y từng là phong chủ của Trung Thiên phong, giờ quay về chắc chắn gây chấn động lớn.

Y sẽ nói cho họ biết tình huống bên ngoài, và một số công pháp mà y thu gom được.

Hai đệ tử tiến lên vỗ vai Vạn Trung Thiên:

- Sư huynh trở về thì tốt rồi, trở về là tốt, các trưởng lão luôn nhớ các người.

- A?

Vạn Trung Thiên cảm giác kỳ kỳ, cử động của hai sư đệ khác với tưởng tượng của y.

Rất bình tĩnh.

Chắc họ thấy y trở về, kích động quá nên không biết nói gì, ừ, rất có thể, chắc chắn là vậy, nếu không thật vô lý.

Vạn Trung Thiên lấy hai viên đan dược ra đưa cho các sư đệ:

- Hai vị sư đệ, sư huynh trở về, hai viên đan dược này sẽ giúp ích cho các ngươi.

Đan dược này là đan dược tốt, không phải loại bình thường, Viêm Hoa tông chưa chắc có.

Hai đệ tử canh giữ sơn môn ngây người nhìn hai viên đan dược, rất bình thường, giống đan dược họ thường dùng, không có gì khác biệt.

Vạn Trung Thiên thấy hai người ngây ra thì tưởng các sư đệ bị hai viên đan dược làm giật mình, khóe môi y cong lên.

Một đệ tử giữ sơn môn vươn tay nhận đan dược:

- Thật cảm tạ sư huynh.

Gã vốn định nói không nhận, tông môn có nhiều lắm, đan dược chúng ta thường dùng có cái tốt còn hơn đan dược này.

Nhưng không thể nói vậy, sư huynh ở bên ngoài chắc chịu nhiều cực khổ, tặng đan dược khó khăn kiếm được cho bọn họ, sao có thể làm sư huynh lạnh lòng.

Dù đan dược này hết sức tầm thường thì họ không thể biểu hiện vẻ hờ hững ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment