Chu Phượng Phượng không cam lòng bảo:
- Lão ca, xem ra chúng ta gặp đối thủ cạnh tranh rồi.
Đây là vùng đất mạo hiểm do lão phát hiện, nào ngờ Tuyệt Thần cung cũng phát hiện chỗ này.
Ngẫm lại cũng đúng, cơn lốc sấm sét xuất hiện ở đây lâu rồi, Tuyệt Thần cung là thế lực đỉnh cấp làm sao không tìm đến dò xét được?
Nhưng không ngờ xui xẻo như vậy, đối phương đến muộn mấy ngày cũng được, hắn và lão đủ thời gian hốt sạch vùng đất mạo hiểm này rồi, cho Tuyệt Thần cung nhặt của rơi rớt.
- Không sao, đã đến rồi, mức độ nguy hiểm của nơi này rất cao, không phải đông người là hữu dụng.
Lâm Phàm không để ý Tuyệt Thần cung, nếu ở đây đông người là thắng thì đã sớm bị dọn sạch.
Xem tình huống thì Tuyệt Thần cung đến được đây cũng đã trải qua nhiều lớp đau khổ.
Chiếc thuyền to kia rách nát nghiêm trọng, nhưng toát ra hơi thở rất khủng bố, có thể diệt Đạo cảnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chiến thuyền ngừng lại, sau đó hạ xuống.
Một giọng khàn khàn phát ra từ thuyền to:
- Tông chủ, cơn lốc sấm sét này quá khủng bố, chỗ chúng ta bị tổn thương nghiêm trọng.
Giọng nói hơi khủng hoảng, hiển nhiên không ngờ nơi này sẽ kinh khủng như vậy.
Thuyền to mạnh nhất Tuyệt Thần cung mà suýt không chịu nổi, suýt tan rã. Nếu không phải họ chuẩn bị sung túc thì đã chôn xác trong bão tố.
Trên thuyền lớn, tông chủ Tuyệt Thần cung biểu tình nặng nề đứng đó:
- Ừm, ta quá sơ sẩy, xem thường nơi này. Bị thương thì tu dưỡng, tìm cách sửa chữa thuyền lớn.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú phía xa, tông chủ Tuyệt Thần cung cảm nhận hướng đó có hơi thở siêu khủng bố.
Vốn tưởng mang theo thuyền lớn cấp bậc nghịch thiên của Tuyệt Thần cung đủ mở ra con đường từ cơn lốc sấm sét.
Tông chủ Tuyệt Thần cung tưởng tượng tốt đẹp, nhưng khi chính thức tiến vào mới biết khủng khiếp cỡ nào.
Nhìn phù văn trên thuyền to bị sấm sét đánh tan làm tông chủ Tuyệt Thần cung thầm sợ.
Thuyền lớn chấn động, tan vỡ, nếu không phải họ chuẩn bị sung túc thì rất có thể sẽ chết ở đây thật.
Chín lão nhân xuất hiện sau lưng tông chủ Tuyệt Thần cung:
- Tông chủ, người đi theo chỉ có chín người chúng ta là trạng thái tốt đẹp, còn lại đều bị thương. Với tình huống chỗ này thì bọn họ không thích hợp đi vào, chỉ có thể lo việc sửa thuyền lớn.
Biểu tình tông chủ Tuyệt Thần cung nghiêm túc nói:
- Ừm, cũng tốt. Dựng trại đi, tạm thời không gấp, phải tìm hiểu rõ tình huống nơi này đã.
Tông chủ chỉ về phía xa:
- Chỗ đó có lực lượng khủng bố đang lan tràn, tạm thời đừng đi qua.
Chu Phượng Phượng nhìn một lúc rồi dời mắt, không liên quan đến lão:
- Lão ca, chúng ta làm sao bây giờ?
Chu Phượng Phượng càng quan tâm là làm sao bây giờ.
Con đường phía trước không thể đi, quá nguy hiểm, hạt lơ lửng trong không trung rất mạnh, nếu thân thể đi vào sẽ nổ chết.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Ài, hơi nhức đầu.
Nếu chỉ có một mình hắn thì không sao, cứng rắn đi vào là được.
Nhưng bây giờ Chu Phượng Phượng ở một bên, Tuyệt Thần cung cũng có mặt, chuyện này hơi bị phức tạp.
Lâm Phàm đưa ra đề nghị mới:
- Hay ngươi và heo mập ở bên ngoài chờ ta?
Để Chu Phượng Phượng, heo mập ở bên ngoài, không cần xông vào, mọi việc có hắn lo.
Chu Phượng Phượng kêu lên:
- Lão ca đi vào một mình rất nguy hiểm! Có ta và Dương Dương ở thì ít ra lúc gặp nguy hiểm có thể cứu lão ca!
Sao lão có thể để lão ca đi vào một mình!
Không phải sợ lão ca tham bảo bối mà vì bên ngoài đã nguy hiểm vậy rồi, bên trong hiển nhiên càng thêm khủng bố.
Lúc gặp nguy hiểm rất cần người giúp mà bọn họ thì vắng mặt, vậy chẳng phải là khiến lão ca bỏ mạng ở bên trong sao?
Lâm Phàm híp mắt, cứu cái con mắt, tình huống hiện giờ của hắn còn cần người cứu? Đừng nói giỡn.
Lúc này.
Tông chủ Tuyệt Thần cung cảm nhận hơi thở từ phía xa, tập trung nhìn kỹ sau đó giật nảy mình, không ngờ nơi đó có người.
- Đi, chỗ đó có người, nhìn xem là ai.
Tông chủ Tuyệt Thần cung đã sẵn sàng chiến đấu.
Chín cường giả Đạo cảnh đứng xung quanh cũng sửng sốt, theo sau tông chủ Tuyệt Thần cung.
Nơi này là vùng đất mạo hiểm mà còn có người đi vào được, thật làm người ta giật mình.
Tông chủ Tuyệt Thần cung rống to:
- Ai đó!?
Nhưng khi nhìn rõ bóng người thì tông chủ Tuyệt Thần cung khựng lại, khó tin kêu lên:
- Lâm phong chủ!
Lâm Phàm quay đầu, cười chào hỏi:
- Đúng rồi, đã lâu không gặp.
Với tông chủ Tuyệt Thần cung thì nếu là người khác chắc chắn lão đã ra tay bắt giữ rồi, nhưng đối phương là Lâm Phàm khiến lão không cách nào xuống tay.
- Lâm phong chủ, sao ngươi xuất hiện ở đây?
Khi hỏi câu này tông chủ Tuyệt Thần cung cẩn thận đánh giá Lâm Phàm, dời mắt sang Chu Phượng Phượng đứng một bên, heo mập vẫn đang hút đất.
Tổ hợp hơi kinh người.
Tông chủ Tuyệt Thần cung không nghĩ ra hai người và một heo vào bằng cách nào.
Bọn họ tiến vào bằng cách trả giá tất cả, suýt không vào được, còn đối phương thì toàn thân không một vết trầy, làm tông chủ Tuyệt Thần cung rất khó hiểu.
Lâm Phàm nheo mắt nói:
- Như thế nào? Ngươi vào được chẳng lẽ bản phong chủ không thể vào? Hay ngươi sợ tài phú trong đó bị bản phong chủ cướp đi? Trong bụng có ý xấu phải không?
Hắn và tông chủ Tuyệt Thần cung không quá quen thuộc, chỉ mới gặp mặt một lần.
Nơi này là vùng đất mạo hiểm phi phàm, con người ai cũng sẽ có ý tưởng.
Tông chủ Tuyệt Thần cung cười nói:
- Ha ha ha! Lâm phong chủ thật biết đùa, không thể nào, lão phu không phải loại người như vậy.
Đương nhiên là nói dối.
Nếu trước mắt không phải Lâm Phàm mà là người bình thường thì đã sớm bị tông chủ Tuyệt Thần cung bắt giữ, còn lâu mới cho phép đứng trước mặt lão.
Nhóm lão già đi theo sau lưng tông chủ Tuyệt Thần cung ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm.
Bọn họ có nghe nói vực ngoại giới xuất hiện nhân vật ghê gớm nhưng chưa được gặp, giờ thấy mới biết bề ngoài cũng tuấn tú, nhưng khí chất hơi khiến người gai mắt.
Tông chủ Tuyệt Thần cung hỏi:
- À phải rồi, lão phu thấy các ngươi toàn thân không có vết thương nào, không biết vào bằng cách gì?
Lão rất tò mò, rất muốn biết.
Tông chủ Tuyệt Thần cung cảm thấy chuyện này không thể nào, với uy lực của cơn lốc sấm sét làm sao có thể bình yên đi vào được?
Thật là gặp quỷ.
Lâm Phàm không thèm chớp mắt cái nào, vô cùng nghiêm túc nói:
- Thì cứ đi vào thôi.
Tông chủ Tuyệt Thần cung chép miệng, cảm giác câu này là nói cho đồ ngốc nghe.
Càng làm tông chủ Tuyệt Thần cung câm nín là biểu tình của đối phương rất nghiêm túc, nói y như thật.
Tông chủ Tuyệt Thần cung sẽ không tin lời vớ vẩn này, nhưng không cách nào ép hỏi.
Tông chủ Tuyệt Thần cung không đào sâu hơn, nghiêm túc nói:
- Lâm phong chủ, nếu đã đi vào thì chúng ta đừng nghi ngờ nhau, hãy cùng đi vào được chứ?
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Được.
Cầu còn không được, hắn không sợ đối phương giở chiêu trò gì, đã có người đồng ý xung phong thì cứ để người ta lên.
Chu Phượng Phượng lặng lẽ lại gần, hỏi nhỏ:
- Lão ca, người này đáng tin không?
Tông chủ Tuyệt Thần cung nhìn Chu Phượng Phượng chằm chằm, tên này dám nghi ngờ phẩm chất con người của lão, hơi đáng giận.
Nếu là người bình thường đã bị lão mắng thúi dầu, ta đường đường là tông chủ Tuyệt Thần cung mà bị nghi ngờ là có đáng tin không, đây là nhục nhã!
Lâm Phàm lườm Chu Phượng Phượng:
- Nói gì vậy hả! Người ta đường đường là tông chủ Tuyệt Thần cung, sao không đáng tin được? Nói vậy là nghi ngờ người ta, có tông chủ người ta ở sẽ bảo đảm an toàn mạng sống cho chúng ta. Ngươi tự nói đi, chúng ta đến đây đã mấy ngày mà không đi đâu được.
Hắn quay sang cười nhìn tông chủ Tuyệt Thần cung, phải tâng bốc một phen:
- Ngươi chờ xem, lát nữa với sự dẫn dắt của tông chủ là chúng ta có thể đi vào, đúng không tông chủ?
Tông chủ Tuyệt Thần cung ngây người, cứ thấy không dễ chịu, nhưng nghe bùi tai:
- Cái này . . .
Phản bác? Không thể nào, làm vậy là khiến mình mất mặt.
Tông chủ Tuyệt Thần cung cười bảo đảm, nhưng trong bụng không nắm chắc chút nào:
- Ừm, Lâm phong chủ yên tâm, bảo bối thì người có duyên sẽ được, đều đã đến đây tất nhiên lão phu sẽ nghĩ cách.
Nhưng trước khi đi tông chủ Tuyệt Thần cung quan sát kỹ bốn phía, biểu tình nghiêm túc.
Chín vị lão tổ đã tản ra thăm dò xung quanh.
Rất nhanh, bọn họ trở về báo cáo.
- Tông chủ, khe nứt như con mắt chắc là lối vào, nhưng xung quanh bị hạt phun ra từ khe nứt bao vây, mỗi hạt đều rất kinh người. Mới thử nghiệm rồi, một hạt tương đương với một kích của Đạo cảnh sơ kỳ, hạt lớn hơn chút thì cỡ Đạo cảnh đỉnh, khả năng thành công cứng rắn xông vào rất thấp.
Vị lão tổ này đã bị tình huống xung quanh làm sợ hết hồn.
Rất kinh người.
Nếu không thấy tận mắt lão tổ này không tin một hạt sẽ ẩn chứa lực lượng khủng bố đến vậy.
Tông chủ Tuyệt Thần cung hỏi:
- Lâm phong chủ thấy sao?
Tông chủ Tuyệt Thần cung sẽ không mang Lâm Phàm vào cùng, kho báu bên trong đều là của Tuyệt Thần cung, sao có thể để người ngoài nhúng chàm. Nhìn thuyền lớn xem, mất mát nặng như vậy, nếu không lấy được tài phú bên trong thì lỗ to.
Lâm Phàm biểu thị tiếc nuối, hắn cũng không biết phải làm thế nào:
- Không biết.
Tông chủ Tuyệt Thần cung thở dài, giả bộ buồn rầu:
- Ài, xem ra chỉ có thể từ từ nghĩ cách.
Dù thật sự có cách lão cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Chu Phượng Phượng suy tư, cảm giác hai bên đều không nghiêm túc.
Lão lén kéo Lâm Phàm ra xa.
- Lão ca, theo ta thấy bọn họ không định mang chúng ta đi vào, chúng ta lá mặt lá trái với họ làm gì uổng công.
Chu Phượng Phượng nhìn thấu hết.
Lâm Phàm nói:
- Gấp cái gì, từ từ nghĩ cách, đừng hoảng.
Lâm Phàm cũng đang suy nghĩ làm cách nào mang Chu Phượng Phượng và heo mập vào khe hở, xem tình huống xung quanh thì khả năng này không được lớn, nhưng vẫn có thể thử xem.
Có lão tổ hỏi nhỏ:
- Tông chủ, chúng ta thật sự mang họ đi vào?
Tông chủ Tuyệt Thần cung thì thầm:
- Mang mà mang! Không biết nói lời khách sáo sao? Đừng nóng vội, dây dưa mấy ngày đã, vào đây rồi thì không cần gấp gáp đoạn thời gian này. Ta đoán bọn họ phát hiện đường hầm bí mật nên mới vào đây được, chờ thấy không thể đi vào trong chắc chắn sẽ bỏ đi, tới lúc đó chúng ta lại tìm cách.
Lão sẽ không mang đối phương cùng vào.
Mọi người mắt sáng rực, đã hiểu ý của tông chủ:
- Biết!