Chín vị lão tổ thấy cảnh này cũng hết hồn, dứt khoát lấy chí bảo ra chống dậy đường hầm.
Nhưng những hạt lực lượng khác nhau, mỗi hạt thấp nhất ẩn chứa lực lượng Đạo cảnh sơ kỳ.
Đây mới chỉ là một viên, nhìn một đống hạt xung quanh rậm rạp như cát bụi.
Răng rắc!
Mắt các lão tổ chiếu ngược chí bảo mà họ yêu quý tan vỡ thành mảnh nhỏ.
Quá mau, mau đến nỗi bọn họ không kịp phản ứng, làm lòng họ đau nhói.
Tông chủ Tuyệt Thần cung thầm sợ:
- Nguy hiểm quá, sao có vùng đất mạo hiểm như vậy?
Đời tông chủ chưa từng gặp vùng đất mạo hiểm nguy hiểm đến mức này.
Mắt thấy chí bảo sắp không chống được nữa, tông chủ Tuyệt Thần cung lập tức giơ tay lên, người phát ra phù văn rực rỡ dán đầy đường hầm.
Phù văn bắn ra ánh sáng vàng chói mắt chống dậy đường hầm.
Tông chủ Tuyệt Thần cung quát lớn:
- Các vị, mau lên, không chống được lâu!
Tông chủ Tuyệt Thần cung lao đi nhanh hơn, khoảnh khắc đã gần đến cuối đường.
Đường hầm sau lưng lão sụp đổ, bị hạt phủ lên.
Heo mập vội co chân chạy nhanh hơn, bám theo sát tông chủ Tuyệt Thần cung.
Đột nhiên xảy ra tình huống không tốt.
Một miếng phù văn bị chấn nát, đường hầm nứt ra khe nứt nhỏ, hạt dày đặc tràn vào, sắp rơi trên người một vị lão tổ Tuyệt Thần cung.
Nguy hiểm sống chết ập đến.
Lão tổ kia hoảng sợ dựng đứng lông tơ, mắt tràn đầy khủng hoảng.
Tiêu, tiêu thật.
Tất cả diễn ra trong chớp mắt, nhanh đến không phản ứng kịp.
Lão tổ kia tuyệt vọng:
- Số ngô đã tận.
Bộp!
Ngay lúc này, lão tổ trợn to mắt như thấy quỷ, một bàn tay đến trước mặt lão từ bao giờ, co tay lại chộp những hạt.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Máu bắn lên mặt lão tổ.
- Rốt cuộc đến nơi.
Đã đến cuối đường hầm, thoát khỏi nguy hiểm.
Tay trái của Lâm Phàm kéo dài đến cổ tay đều biến mất, thành tro, máu chảy ròng ròng nhuộm đỏ mặt đất.
Lão tổ thoát hiểm trán vã mồ hôi, ánh mắt vừa kinh vừa cảm kích nhìn Lâm Phàm.
Lão tổ giật mình, không tin được:
- Lâm phong chủ, tay của ngươi . . .
Không ngờ vào phút nguy hiểm đó là Lâm Phàm cứu lão.
Lâm Phàm bình tĩnh cười hỏi:
- Tay thế nào?
Lão tổ áo vàng xúc động đến nỗi người run nhẹ:
- Lâm phong chủ, ta . . .
Chu Phượng Phượng cũng thấy bàn tay của lão ca, giật mình kêu lên:
- Lão ca, sao tay của ngươi mất rồi!?
Chu Phượng Phượng không biết xảy ra chuyện gì, lúc trước tốc độ quá nhanh, không ai biết trong chớp mắt đó chuyện gì xảy ra.
Lâm Phàm thản nhiên nói, không quan tâm bàn tay của mình:
- À, mất thì mất, có gì mà giật mình.
Chuyện thường ở huyện, không cần để ý.
Chu Phượng Phượng bần thần nhìn lão ca, rất muốn rít gào sao mà bình tĩnh quá vậy? Bị cụt tay rồi!
Lão tổ áo vàng muốn khóc, giọng khàn khàn:
- Không ngờ . . . không ngờ là . . .
Lão tổ áo vàng không nói nên lời, vốn tưởng con người ích kỷ, đặc biệt trong giây phút nguy cơ này, dù là người thân thiết nhất cũng sẵn sàng vứt bỏ.
Nhưng Lâm phong chủ không quen với lão vậy mà ra tay cứu lão.
Lão tổ áo vàng quá cảm động, suýt muốn ôm Lâm Phàm khóc lớn.
Các lão tổ khác ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm, không ngờ hắn cứu Hồ Tông, ánh mắt nhìn hắn trở nên cảm kích, hiền hòa hơn.
Tông chủ Tuyệt Thần cung vội bước lại gần:
- Lâm phong chủ, đa tạ cứu lão tổ của tông ta, mau cho ta xem vết thương!
Lão không ngờ sẽ xảy ra chuyện này trên đường đi.
Lâm Phàm xua tay, hăm hở nói:
- Đừng nhìn, đã vào đây rồi thì mau chóng đi vào, vết thương nhỏ này có là gì.
Lâm Phàm làm mọi người giật nảy mình.
Khí khái phi phàm.
Không chỉ mình các lão tổ phục sát đất, tông chủ cũng chịu phục.
Lời nói bình tĩnh như thế quá kinh người.
Tông chủ Tuyệt Thần cung nghi hoặc hỏi:
- Lâm phong chủ, vết thương của ngươi thật sự không sao?
- Không sao.
Lâm Phàm không thèm để bụng vết thương, hắn ngước đầu nhìn khe nứt.
Các hạt phát tán từ khe nứt, nhưng nhìn từ chỗ này thì không thấy hạt, nhìn từ bên ngoài thật sự có hạt bay ra từ cái khe.
Tình huống hiện giờ khiến một số người khó hiểu, kỳ lạ quá.
Tông chủ Tuyệt Thần cung mở miệng nói:
- Lâm phong chủ, vậy chúng ta đi vào trước.
Lão định bước đi trước nhất, đường hầm được mở ra đúng là rất nguy hiểm, chí bảo của lão cũng không chống dậy nổi, suýt tan vỡ, muốn sửa chữa cần thời gian dài.
Chu Phượng Phượng nói:
- Lão ca, chúng ta đi theo phía sau đi, gặp thứ tốt sẽ đi lên trước.
Lão quyết định cùng heo mập bảo vệ lão ca, đứt một tay là rất nghiêm trọng, sức chiến đấu giảm mạnh.
May mắn lão đi theo vào, nếu không thì tình huống của lão ca như vậy cực kỳ không ổn.
- Có thể sao?
Lâm Phàm nghe bảo hắn đi phía sau thì từ chối ngay, nếu đi đằng sau lỡ gặp yêu thú thì sao giành lại người ta?
Lâm Phàm không nói nhiều với đoàn người, hắn giành đi lên trước, ngữ điệu nghiêm túc không cho phép nghi ngờ:
- Ta đi lên trước, các ngươi đi đằng sau.
Lâm Phàm nói xong lao về phía khe nứt.
- Lâm phong chủ . . .!
Hồ Tông được cứu mạng rất biết ơn Lâm Phàm, dứt khoát đuổi theo hắn.
Phải trả ơn này.
Tông chủ Tuyệt Thần cung lên tiếng:
- Đi, chúng ta cũng theo sau.
Tuy Lâm Phàm cứu lão tổ tông môn nhưng bí cảnh này không giống bình thường, không thể bỏ qua. Còn về bên trong được đến tài phú thì tùy bản lĩnh mỗi người.
Vì hành vi lúc trước của Lâm Phàm, tông chủ quyết định không quấy rầy nhau, tùy cơ duyên mỗi người.
Khe nứt như con mắt, bên trong đen ngòm, nhưng có ánh sáng tím lấp lóe như tròng mắt.
Tới trước khe nứt.
Có dòng khí lạnh buốt thổi qua, nhiệt độ dòng khí rất thấp, người thường đụng phải sẽ thành người băng.
Lâm Phàm suy tư:
- Nơi gì quỷ dị.
Hắn cảm giác vùng đất mạo hiểm này phi phàm, lẽ nào số điểm cần cho thăng cấp Đạo cảnh nằm ở nơi này hết?
Đám người tông chủ theo phía sau cũng trở nên nghiêm túc.
Vào khu vực chưa biết phải thận trọng.
Tông chủ Tuyệt Thần cung mở miệng nói:
- Lâm phong chủ, bên trong tối quá, nếu có nguy hiểm gì ẩn giấu sẽ rất khó giải quyết.
- Tông chủ, vậy đi, đã đến đây rồi thì chia nhau hành động được chứ?
Lâm Phàm không tiếp lời tông chủ Tuyệt Thần cung mà muốn cùng Chu Phượng Phượng, heo mập hành động, tách nhóm với Tuyệt Thần cung.
Tông chủ gật đầu nói:
- Tốt.
Đây là điều lão hy vọng và muốn thấy.
Hồ Tông lo lắng hỏi:
- Lâm phong chủ, ngươi bị thương vì cứu ta, sao có thể đi riêng rẻ được, hãy cùng chúng ta hành động.
Lúc trước chắc chắn họ không đồng ý, nhưng giờ thì họ giữ im lặng.
Nếu đi chung với nhau thì họ đồng ý nhường chút tài phú ra.
Lâm Phàm xua tay:
- Không cần, tách ra thì hơn. Còn về chuyện cứu ngươi, đừng luôn miệng nhắc mãi, việc nhỏ không đáng nhắc tới.
Hồ Tông ngẩn ngơ nhìn Lâm Phàm, lần đầu tiên lão gặp tình huống như vậy.
Nếu là người khác đã luôn treo ngoài miệng, làm gì có chuyện chối từ như thế.
Lâm Phàm bỗng cau mày vụt ngoái đầu, một tay chặn lại thế công từ trong hắc ám.
- Cái thứ gì?
Mềm nhũn, ướt át.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Lăn ra đây cho ta!
Lâm Phàm có một cánh tay đã đủ khủng bố.
Trong khe nứt đen ngòm có thứ gì va chạm, uy thế dày nặng ập đến.
Mọi người lùi nhanh ra sau.
Một yêu thú to lớn dính nhớp trông như sói bị kéo ra, lưỡi của yêu thú này bị Lâm Phàm chộp trong tay.
Lưỡi rất dài, dài hơn mười thước.
Lâm Phàm lắc cổ tay, túm đầu lưỡi quật mạnh con sói xuống đất.
Lực lượng to lớn bùng nổ, mặt đất nứt rạn.
Hồ Tông tiến lên đòi giết yêu thú này:
- Lâm phong chủ, để ta giết hắn!
Hồ Tông cảm giác bị va chạm lùi sang bên.
- Ngươi tránh ra, đừng giành!
Lâm Phàm thiếu một bàn tay nên dùng mông hất đối phương ra, hắn nhảy lên rồi một chân đạp mạnh xuống đầu con yêu thú.
Phụt!
Đầu bể nát, thịt văng đầy đất.
Tăng điểm.
Thoải mái.
Một con yêu thú Diệu Thế cảnh mang đến số điểm khá cao.
Lâm Phàm biết ngay sẽ có người giành điểm vói mình, may mắn hắn phản ứng nhanh, nếu không thì đã hối hận.
Hồ Tông đứng dậy, mờ mịt:
- Chuyện này . . .
Lão không biết tại sao Lâm phong chủ đụng mình văng ra, lão không có ý gì, đơn giản muốn giúp đỡ mà thôi.
Tông chủ Tuyệt Thần cung chớp chớp mắt, thủ đoạn đánh nát yêu thú của Lâm phong chủ hơi máu me.
Tông chủ hai tay ôm quyền, quyết định mang theo chín vị lão tổ hành động:
- Nếu vậy thì chúng ta tách ra.
Tông chủ Tuyệt Thần cung nói xong lao vào trong, mấy vị lão tổ theo sau.
Hồ Tông vô cùng cảm kích nhìn Lâm Phàm, sau đó mới đi theo nhóm:
- Lâm phong chủ, bảo trọng!
Nơi này có bí ẩn chưa biết, không ai biết sẽ có nguy hiểm gì.
Con yêu thú vừa rồi đã có tu vi Diệu Thế cảnh, có thể tưởng tượng bên trong sẽ xuất hiện thứ khủng bố đến nhường nào.
Chu Phượng Phượng chạy lại:
- Lão ca, chúng ta cũng đi vào?
Chu Phượng Phượng cảm giác lão ca có ý tưởng, nếu không thì đi theo người của Tuyệt Thần cung là lựa chọn không tồi.
Lâm Phàm nói:
- Ừ, có người đi theo không tốt, hai chúng ta và một con heo thì không có vấn đề gì. Đi theo sau bản phong chủ, đừng chạy lung tung.
Hắn phải cảnh cáo trước, nếu không lão già này thấy có thứ gì hấp dẫn là hăm hở chạy qua xem, chết cũng không biết chết như thế nào.
Lúc chuẩn bị đi vào, Lâm Phàm búng ngón tay, ngọn lửa rực cháy xua tan bóng tối, chiếu sáng nơi này.
Chu Phượng Phượng bội phục:
- Lão ca lợi hại.
Đen thui khiến người ghét, giờ thì rất tốt, sáng chưng, nhìn gì cũng thấy dễ chịu.
- Trời ạ, ở đây nhiều xương quá!
Chu Phượng Phượng thấy dưới đất có nhiều bộ xương, thời gian lâu đã hòa cùng mặt đất. Có xác chết, hình dạng kỳ lạ không giống con người.
Lâm Phàm lườm lão:
- Hô lớn gọi nhỏ, không có xác chết sao thể hiện ra chốn này cao đẳng?
Đã đi nhiều vùng đất mạo hiểm như vậy mà sao vẫn thiếu kiến thức.
Chu Phượng Phượng cười nói:
- Cũng đúng.
Lão ca nói quá đúng, vùng đất mạo hiểm không có xác chết trang trí thì không gọi là vùng đất mạo hiểm.
Nhìn chỗ này xem, xác chết đầy đất, bộ dạng kỳ lạ kỳ cục, nhìn liền biết không phải nơi đơn giản.