Chu Phượng Phượng ngồi ở chỗ cũ, nôn nóng không biết sao rồi:
- Bên lão ca sao rồi nhỉ?
Chu Phượng Phượng loáng thoáng nghe bên trong có tiếng động.
Rất sốt ruột, rất khủng hoảng.
- Mau, mau, tới lối ra rồi!
Giọng nói yếu ớt, chắc đã bị thương.
Khi Chu Phượng Phượng thấy rõ người chạy ra thì sững sờ, khó tin hỏi:
- Sao các ngươi đi ra?
Người Tuyệt Thần cung đi vào trong, chắc chắn một đường chém đến cuối, sao bây giờ xuất hiện ở đây? Thời gian cũng không đúng, thám hiểm gì mà lẹ thế.
- Nguy hiểm, chạy mau!
Tông chủ bị thương nặng, không muốn nói nhiều, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi.
Nơi này không phải vùng đất mạo hiểm mà là chỗ chôn xác.
Tồn tại bên trong khủng bố, siêu khủng bố, chọc giận nó càng tăng tốc độ chết.
Chu Phượng Phượng níu áo tông chủ, sốt ruột hỏi:
- Khoan đã, lão ca của ta đâu?
Nếu lão ca lao ra nói khủng bố, nguy hiểm thì chắc chắn Chu Phượng Phượng đã vội vàng kéo lão ca cưỡi heo mập trốn đi, nhưng chạy ra là người của Tuyệt Thần cung, vậy chẳng phải là bên trong thật sự rất nguy hiểm?
Tông chủ Tuyệt Thần cung lòng còn sợ hãi nói:
- Hắn còn ở bên trong, chúng ta khuyên hắn đi nhưng hắn không chịu.
Mới rồi họ chạy qua đường hầm, xúc tu đáng sợ lại thò ra, cực khổ đánh một trận mới miễn cưỡng chạy ra.
Nếu họ không chuẩn bị đầy đủ chắc đã có người ngã xuống mãi mãi.
Chu Phượng Phượng giật mình kêu lên:
- Các ngươi cứ đi ra như vậy? Quá bạc bẽo, lão ca của ta đã cứu mạng lão tổ tông môn các ngươi!
Chu Phượng Phượng thầm hoảng.
Tông chủ Tuyệt Thần cung cộng thêm chín vị lão tổ bị hù sợ chạy ra thì bên trong khủng khiếp đến mức nào?
Chu Phượng Phượng không dám tưởng tượng.
Chỉ hy vọng lão ca còn chống chọi được.
Hồ Tông cố gắng giải thích:
- Chúng ta đã cố hết sức, khuyên rất nhiều lần nhưng Lâm phong chủ không chịu đi ra.
Việc này không thể trách bọn họ, không hiểu sao Lâm phong chủ bướng bỉnh không chịu đi, không biết hắn có gì nắm chắc giết tồn tại khủng bố kia.
Chu Phượng Phượng vỗ mạnh đầu heo:
- Dương Dương, đừng ngủ, đi vào cứu người!
Mức độ nguy hiểm bên trong khá cao, nhưng với năng lực của Dương Dương chắc không sao.
- Ụt ụt!
Heo mập tỉnh dậy, bốn vó chắc khỏe giẫm mặt đất, nó đã biết tình huống bên trong.
Ếc!
Ếc!
Thân thể heo mập biến đổi, bốn vó đen thui như cục sắt, có lửa rực cháy. Thân hình lớn hơn, khỏe mạnh hơn, vạm vỡ hơn trước.
Chu Phượng Phượng dứt khoát cưỡi trên mình heo mập, vỗ mông bồm bộp:
- Dương Dương, chúng ta đi vào cứu người, không uổng tài phú lão ca đưa cho chúng ta! Lên, xung phong!
- Ụt ịt!
Heo mập kêu lên, nhấc bốn vó bốc lên bụi mù, hóa thành luồng sáng biến mất trước mắt mọi người.
- Tông chủ, giờ chúng ta nên làm gì?
Tất cả lão tổ đều bị thương, có thể sống chạy ra đã là rất may mắn.
Cảm giác chưa từng có, cảm giác sống sót làm lòng người phấn chấn.
Tông chủ Tuyệt Thần cung mở miệng nói:
- Nơi này tạm thời an toàn, chữa thương đã.
Với trạng thái hiện giờ muốn ra cũng khó.
Cộp cộp!
Tốc độ của heo mập rất nhanh, đi qua chỗ có xúc tu, các xúc tu chưa phản ứng lại thì nó đã mất hút.
Bùm!
Lâm Phàm xoay tròn bảy trăm hai mươi độ trên cao, vừa hộc máu vừa vung binh khí.
Búa và miếng đá mang đi từng con yêu thú.
Sinh vật khủng bố đã nổi khùng.
Con kiến này giết thứ nó muốn bảo vệ ngay trước mặt nó.
- Chết tiệt, chết cho ta!
Sinh vật khủng bố đập tay xuống, bàn tay to che kín trời, bao trùm cả yêu thú.
- Ta không thể cho ngươi cướp đi thứ của ta!
Lâm Phàm nhảy vọt lên, búa chém mạnh vào bàn tay đối phương.
Lưỡi búa cực bén.
Phập!
Bàn tay bị cắt một đường sâu hoắm.
Giây sau, bên phải có gió thổi tới, một bàn tay khác với tốc độ siêu nhanh chộp Lâm Phàm trong lòng bàn tay, siết chặt.
Bùm!
Nổ tung.
Lực lượng quá mạnh, dù là Lâm Phàm cũng không ngăn nổi.
Lâm Phàm luôn thắc mắc sinh vật khủng bố có tu vi cỡ nào, là quái vật gì mà sao mạnh mẽ đến thế.
Máu chảy ra từ lòng bàn tay, rơi xuống đất.
Đám yêu thú tắm trong máu, dữ tợn mà hưng phấn gầm rống.
Mười giây sau.
Lâm Phàm lại xuất hiện, lầm lì chém giết.
Nơi này có nhiều yêu thú, tăng số điểm khiến người hưng phấn.
Hắn cảm giác đi chuyến này đủ để tích lũy điểm, có thể xếp đầy nội tình.
Giọng sinh vật khủng bố ồm ồm hỏi:
- Ngươi là ai?
Sinh vật khủng bố phát hiện con kiến này rất dai dẳng, giết lần này đến lần khác làm nó cáu rồi, cảm giác giết mãi không chết.
Hơn nữa sinh vật khủng bố mà nó phải bảo vệ càng lúc càng thưa thớt, bốn phía đã thành biển máu.
Lâm Phàm giết hăng say, sinh vật khủng bố hỏi hắn là ai, hắn không trả lời, không muốn nói chuyện, sau đó giơ ngón giữa trước mặt đối phương.
Nếu không phải tu vi thấp hơn thì hắn đã không để sinh vật khủng bố láo trước mặt mình.
Đùa cái khỉ gì!
Khi Lâm Phàm giải quyết con yêu thú cuối cùng, phía đối diện khói đen truyền ra tiếng la:
- Lão ca, ta tới cứu ngươi!
Là giọng của Chu Phượng Phượng.
Lâm Phàm ngây người:
- Trời, các ngươi vào đây làm gì? Mau biến!
Làm cái quái gì vậy, đã dặn không được vào mà.
Khi gặp sinh vật khủng bố thì Lâm Phàm mừng vì mình không mang Chu Phượng Phượng cùng vào, nếu không một người một heo sẽ gục tại đây.
Chu Phượng Phượng cách không gian hét to:
- Ta lo cho lão ca nên cùng Dương Dương đi vào! Lão ca có chịu đựng nổi không vậy?
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Nổi!
Không ngờ tên này lon ton chạy vào, chẳng khác nào đưa đầu cho người ta.
Hắn sắp không chống được nữa rồi, một người một heo thì làm ăn được gì, sẽ bị người một bàn tay đập chết.
Mới dứt lời, Chu Phượng Phượng cưỡi trên người Dương Dương:
- Đi, trở lại, giá!
Đến nhanh, đi cũng mau, vội vàng.
Chu Phượng Phượng sợ muốn chết:
- Mợ ơi, đó là cái thứ gì? To dễ sợ.
Khi Chu Phượng Phượng thấy sinh vật khủng bố, đừng nói hình thể, chỉ riêng hơi thở đã làm lão cảm giác khủng bố.
Vèo!
Có luồng sáng lạnh bắn tới từ đằng sau.
- Dương Dương, chú ý bước chân.
Khỏi xem cũng biết là quái vật khủng bố kia ra tay.
Chu Phượng Phượng không dám quay đầu xem, sợ bị hù ngây người rồi rớt khỏi mình Dương Dương.
Đừng nhìn heo mập to khỏe nhưng rất nhanh nhẹn, bốn vó bước đi nhẹ nhàng, Lăng Ba Vi Bộ hoàn toàn không thể so sánh với móng heo.
Ầm ầm!
Trường mâu cắm ngược dưới đất, khuếch tán trùng kích mạnh.
Giờ Chu Phượng Phượng mới dám ngoái đầu nhìn:
- Trời, hù chết người. Lão ca chơi hơi lớn, hèn gì đám già kia sợ chạy ra hết.
Chu Phượng Phượng hét vào trong:
- Lão ca, cố chống nhé!
Lão chỉ vào xem, lão ca không bị gì là lão yên tâm. Lão hiểu biết lão ca, còn chưa kêu cứu mạng là có nắm chắc.
Lâm Phàm hét to:
- Ngươi đừng đi vào, ở bên ngoài chờ ta!
Thật ra hắn hơi cảm động, một người một heo còn chút lương tâm, biết đi vào xem.
Nhưng thấy hắn còn khỏe thì chạy nhanh hơn ai hết, để lại chút tỳ vết. Nếu cho ở lại lâu thêm vài giây thì đã thành giai thoại.
Sinh vật khủng bố rất bất mãn, không ngờ hai con kiến nhỏ trốn thoát ngay trước mặt nó.
- Mình tạm thời không đánh lại tên này, vào trong xem sao đã.
Lần này hắn đã được lợi, khiến hắn giãy thoát khỏi trái tim lâng lâng.
- Tạm tha cho ngươi đấy, đợi qua một thời gian ngắn lại đến xử ngươi!
Lâm Phàm thấy phía trước còn có đường, thân hình hóa thành luồng sáng biến mất tăm.
- Biến ngay!
Sinh vật khủng bố nổi khùng, con kiến đã vào trong.
Vực sâu rung rinh vì cơn giận của sinh vật khủng bố, đôi tay đen thui bấu mặt đất, bò lên từ vực sâu.
Thân hình to lớn kéo theo khói đen, thân thể, cánh tay, đôi chân đen đến bầm tím, làn da khắc phù văn kỳ lạ.
Sinh vật khủng bố bước ra một bước, mặt đất sụp xuống, mỗi bước chân để lại dấu chân to, mặt đất rung rinh.
- Con kiến chết tiệt, biến khỏi đây! Nơi này không phải chỗ cho ngươi đến!
Sinh vật khủng bố đuổi theo Lâm Phàm, nó ngủ say tại đây, chặn lại tất cả kẻ xâm nhập, bao nhiêu năm qua không biết đã giết bao nhiêu người.
Nhưng không ngờ có ngày nó để một con kiến xâm nhập vào.
- Xem ra tên kia bò lên rồi.
Tạm thời Lâm Phàm không muốn đánh nhau với sinh vật khủng bố, có đánh cũng không ích gì.
Với thực lực của đối phương có thể cho hắn tăng lên chút nội tình, nhưng không nhìn xem hắn đã có bao nhiêu điểm, chút nội tình tăng trong chiến đấu có thể nhanh hơn thăng cấp công pháp sao?
Lâm Phàm bỗng dừng bước, bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình:
- A? Nơi này là . . .?
Các quan tài đá đặt ở đó, đếm sơ có mười hai cái.
Bên trên có luồng sáng chiếu xuống bao trùm từng quan tài.
- Bảo bối!
Lâm Phàm lập tức tiến lên, đẩy mở một quan tài đá, một xác chết nằm bên trong, chưa bị mục, sắc mặt như người thường, nhưng không có hơi thở, tim đập, chẳng có gì cả.
- Có bảo bối không đây!
Lâm Phàm nhanh chóng lục tìm, tạm thời không phát hiện, có lẽ vì hắn không nhìn thật kỹ nên không chú ý tới.
- Cút đi, nơi này không phải chỗ cho ngươi đến!
Tiếng quát như sấm sét vang vọng bên tai.
Sinh vật khủng bố đã đến, cái bóng bao phủ nơi này tối tăm hơn.
- Đến rồi thì không có chuyện tay trắng trở về.
Lâm Phàm không nghĩ nhiều, trực tiếp bỏ quan tài đá vào trữ vật giới chỉ.
Lâm Phàm cảm nhận uy áp tinh thần và phong ấn ập đến, uy áp tinh thần đã hình thành bão tinh thần, ai đi vào sẽ bị nghiền nát.
- Sinh vật khủng bố này đã cứu mạng nhỏ của nhóm Tuyệt Thần cung.
Lâm Phàm cho rằng nếu đám người Tuyệt Thần cung đến đây thì chắc chắn sẽ bị uy áp tinh thần xâm nhập, khi đó chết cũng không biết chết như thế nào.
Nhưng với Lâm Phàm thì tất cả là vấn đề nhỏ.
Miễn dịch uy áp tinh thần, không nhìn phong ấn.
Vùng đất mạo hiểm trên đời này đều là vườn hoa nhà hắn.
Sinh vật khủng bố tức giận quát:
- Bỏ xuống!
Nó xòe tay ra, vươn tới trước định chộp Lâm Phàm.
Lâm Phàm liếc qua, không thèm để ý.
Lúc này không ai có thể ngăn cản hắn, mọi thứ đập vào mắt đều có duyên với hắn. Tất cả thứ này là người có duyên sẽ lấy được, hợp lý.
Bùm!
Chưởng chụp hụt.
Một tay khác của sinh vật khủng bố chộp quan tài khác.
Không cho phép đụng vào những thứ đó, càng không được mang đi.
Sinh vật khủng bố vươn tay chộp năm quan tài còn lại, há mồm hút vào miệng.
- A? Dám cướp đồ trước mặt bản phong chủ, dù núi đao biển lửa bản phong chủ cũng vào!
Lâm Phàm xoay người đuổi theo năm quan tài, thứ đã lọt vào mắt hắn thì không ai có thể lấy đi.