Đỏ mắt!
Đỏ mắt rành rành!
Nhóm tông chủ Tuyệt Thần cung nhìn đỏ mắt.
Bọn họ đứng đó, nhìn tài phú dưới đất không rời mắt.
Đặc biệt là Chu Phượng Phượng quá tiện, cầm một viên đan dược để sát mũi hít một hơi, có con rồng dài đan dược bị hút vào mũi lão.
Bọn họ nhìn, rất muốn tiến lên cướp về.
Nhưng họ kiềm nén, họ là người có tố chất, không thể cướp giật, nếu không thì mất mặt.
- Oa, cứng quá!
Chu Phượng Phượng cầm một vật cứng lên cắn thử, lợi đau điếng.
Thấy người Tuyệt Thần cung nhìn mình, Chu Phượng Phượng cười tươi đáp lại.
Một lão tổ rất muốn đánh chết Chu Phượng Phượng:
- Tông chủ, sao ta cảm giác nụ cười của tên này là lạ.
Mặt già chát mà tính tình không ổn trọng gì hết.
Nếu Chu Phượng Phượng biết suy nghĩ của đối phương sẽ đáp trả.
Ngươi biết cái gì, ta mới mấy trăm tuổi, còn trẻ măng!
Tông chủ Tuyệt Thần cung buông tiếng thở dài đầy bất đắc dĩ:
- Ài.
Lão đau tim quá, nhìn người ta đếm tài phú kinh người ngay trước mặt, lòng đau nhói.
Ghen tị khiến người mất lý trí.
Heo mập quay quanh ở một bên, đuôi ngắn cong lên, kêu éc éc ầm ĩ, hưng phấn sắp bay lên.
Chu Phượng Phượng vỗ mông heo mập:
- Dương Dương, ngươi đừng loanh quanh nữa, ngồi xổm xuống, đừng nhúc nhích lung tung!
- Ụt ịt!
Heo mập ngồi xuống cạnh Chu Phượng Phượng, mắt to tròn nhìn chằm chằm tài phú trước mắt, xem ngây người.
Chu Phượng Phượng thấy lão ca vừa lục tìm vừa rầu rĩ thì thắc mắc hỏi:
- Lão ca đang tìm gì vậy?
- Tìm công pháp.
Lâm Phàm câm nín, chẳng ngờ không có một môn công pháp, nghèo đến tội.
Sinh vật trấn thủ bên trong khủng bố như thế, chắc chắn vượt qua tồn tại trong vực ngoại giới, vậy mà không có môn công pháp, hợp lý không?
Đương nhiên không.
Chu Phượng Phượng lục tìm trong trữ vật giới chỉ:
- Công pháp hả, ta có. Lão ca, đây là công pháp mạnh nhất trong tộc của ta, lão ca xem thử đi, tốt lắm.
Lâm Phàm nhận lấy công pháp, vốn tràn ngập tò mò, nhưng nhìn thoáng qua rồi trả lại cho đối phương.
- Không cần, lại là công pháp hiệu ứng, có ngạnh công không?
Hắn đang cần ngạnh công.
Công pháp khác dù phẩm cấp rất cao hắn cũng không muốn tu luyện, hoàn toàn lãng phí thời gian, là bỏ nắm đấm vào nồi tinh hoa quý giá.
Chu Phượng Phượng lắc đầu, dứt khoát từ chối không chút do dự:
- Ngạnh công? Không có.
Ít ai chịu tu luyện ngạnh công, mức độ nguy hiểm quá cao, thành tựu cũng không cao, trừ tình huống đặc biệt ra chẳng ai muốn tu luyện ngạnh công.
Lâm Phàm thì nghĩ vẫn là mình từ từ tìm ngạnh công vậy.
Hắn cất số tài phú còn lại vào trữ vật giới chỉ, chuyến hành trình đến đây kết thúc.
Không có hy vọng gì, đành rời đi.
Tông chủ Tuyệt Thần cung tiến lên, muốn nói chuyện:
- Lâm phong chủ!
Lão nhìn xác chết nằm dưới đất, rất có hứng thú.
- Có chuyện gì?
Lâm Phàm nhìn tông chủ Tuyệt Thần cung, cảm giác đối phương có chút vấn đề, đôi mắt kia phát sáng như có ý đồ gì.
Tông chủ cười ruồi hỏi ý Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ có thể tặng một cái xác chết cho ta không?
Tông chủ Tuyệt Thần cung cảm giác những xác chết này không đơn giản, có lẽ ẩn chứa bí mật đáng sợ nào đó.
Lâm Phàm nheo mắt hỏi:
- Ngươi cần xác chết làm chi?
Hắn cảm giác tông chủ Tuyệt Thần cung có vấn đề.
Tông chủ Tuyệt Thần cung trả lời:
- Lâm phong chủ, ta không giấu ngươi, ta cảm giác những cái xác không tầm thường, muốn nghiên cứu thử xem sao. Lâm phong chủ yên tâm, hễ nghiên cứu ra chắc chắn sẽ cho Lâm phong chủ biết, sẽ không giấu làm của riêng.
Thực lực của Lâm Phàm thay đổi hẳn cái nhìn của họ.
Hắn không phải kẻ yếu, thậm chí mạnh hơn họ, muốn chơi âm mưu trước mặt cường giả mạnh hơn mình là hành động mất trí.
Với cường giả thật sự thì mọi âm mưu quỷ kế đều là hổ giấy.
Lực lượng nghiền áp thì chỉ có thể khóc kêu, làm gì khác đều là điều thừa.
- Được rồi, cho ngươi một cái không sao, nhưng Tuyệt Thần cung có ngạnh công mạnh nhất không?
Giờ hắn cần nhất là ngạnh công, tuy chưa xem điểm nhưng hắn biết con số rất khủng, không dám xem.
- Ngạnh công?
Tông chủ Tuyệt Thần cung suy tư, trong một chốc không nhớ ra.
Bọn họ không tu luyện ngạnh công, nên không rõ ràng ngạnh công trong tông môn.
Hồ Tông nhắc nhở:
- Tông chủ, tông môn chúng ta có hai môn ngạnh công đỉnh cao.
Tông chủ Tuyệt Thần cung hỏi lại:
- Có sao?
Hồ Tông đáp:
- Có, mười hai năm trước tông mình có một đệ tử chọn lựa một môn ngạnh công trong ngóc ngách Công Pháp điện, một bước lên trời. Sau này vì ngạnh công nên khí huyết cạn kiệt thành phế nhân, sau đó chết.
Nghe nhắc nhở khiến tông chủ Tuyệt Thần cung nhớ ra.
Mười hai năm trước đúng là có đệ tử này, thiên tư không giỏi nhưng khi lựa chọn công pháp trong Công Pháp điện thì phát hiện ngạnh công trong kẽ hở, chủ động tu luyện, tu vi tiến triển rất nhanh, thực lực vượt qua người thường trong cùng đẳng cấp.
Nhưng vì di chứng quá lớn, khí huyết không theo kịp tiêu hao nên cuối cùng héo rút.
Việc đó tạo chút oanh động trong tông môn, khiến nhiều đệ tử sợ hãi ngạnh công, không dám đụng vào.
Tông chủ Tuyệt Thần cung hỏi:
- Còn một môn nữa thì sao?
- Một môn khác thì ta có, tình cờ biết đến nó, không đầy đủ, nhưng cũng phi phàm. Ta từng tu luyện một thời gian, nhưng tiêu hao khí huyết quá mau, tổn thương căn cơ, bởi vậy không dám tu luyện.
Hồ Tông là cường giả Đạo cảnh đỉnh mà không dám đụng vào công pháp đủ thấy nó khủng bố cỡ nào.
- Lâm phong chủ, có hai môn ngạnh công, đều là đỉnh cao. Nhưng ta phải nói trước, có một môn là đệ tử tông ta từng tu luyện, cuối cùng khí huyết tiêu hao hết, chết vì công pháp. Môn thứ hai không đầy đủ, lão phu không biết có nguy hiểm gì không. Lâm phong chủ có chắc muốn lấy không?
Lão phải nói rõ tình huống ra, nếu lỡ xảy ra vấn đề gì thì chẳng lẽ lôi đầu lão ra chịu trách nhiệm?
Lâm Phàm nghe vậy mừng rỡ, mặt cười như hoa nở.
Hắn hỏi chơi thôi, không ngờ có thật, đúng là niềm vui bất ngờ.
Lâm Phàm lên tiếng:
- Được, đồng ý giao dịch, nhưng cho xem hàng trước.
Không phải Lâm Phàm sợ Tuyệt Thần cung lấy xác rồi quỵt nợ, chỉ sợ họ thổi phồng, cái gọi là hai môn công pháp chỉ là rác rưởi, vậy thì hắn lỗ to.
Chu Phượng Phượng ngây người:
- Lão ca, xác chết cũng có thể đổi đồ?
Không ngờ người của Tuyệt Thần cung khao khát đến mức này.
Lâm Phàm lườm Chu Phượng Phượng:
- Hỏi vớ vẩn, có nhu cầu là có thị trường.
Biết cái gì, những xác chết này không mục nói lên giá trị của nó rồi.
Chu Phượng Phượng hỏi:
- Vậy lão ca định đưa cái nào?
Lâm Phàm nhìn qua:
- Thì . . . đưa cái xấu nhất, lùn nhất cho họ.
Đám người Tuyệt Thần cung ngó nhau, không muốn nói chuyện.
Lâm phong chủ nói thật khó nghe, nói đưa họ cái xấu nhất ngay trước mặt họ.
Nhưng hết cách, không thể phản bác.
Đột nhiên diễn ra cảnh làm họ giật mình nhất.
Chu Phượng Phượng tiến lên xách cái xác xấu nhất, lùn nhất lên, lắc liên tục, sau đó lật ngược lại, túm ngược hai chân lắc mạnh.
Chu Phượng Phượng cho rằng lát nữa sẽ giao dịch xác chết này ra ngoài, không thể để thứ gì còn giấu trong xác chết.
Leng keng!
Trong xác chết có thứ gì rơi xuống.
Chu Phượng Phượng vội nhặt lên đưa cho Lâm Phàm rồi tiếp tục lắc xác:
- Lão ca, còn sót này!
Lâm Phàm nhìn kỹ:
- Đây là . . .?
Một cục sắt, xem không hiểu, hắn ném vào trữ vật giới chỉ, không xem hiểu thì khỏi phải xem.
Lâm Phàm gật đầu với Chu Phượng Phượng, lộ vẻ mặt khen ngợi.
Khá lắm, rất là cẩn thận.
Ngược lại người Tuyệt Thần cung thay đổi ánh mắt nhìn Chu Phượng Phượng, trở nên câm nín, thậm chí muốn đánh chết đối phương.
Chốc lát sau, Chu Phượng Phượng trở lại:
- Lão ca, đã sờ kỹ rồi, tuyệt đối không bỏ sót thứ gì.
Lâm Phàm nói:
- Ừm, vậy thì tốt, chúng ta đi thôi, ở lại đây không có gì hay.
Tông chủ Tuyệt Thần cung nói:
- Lâm phong chủ, xin chờ đã, chúng ta chưa lành vết thương, muốn rời khỏi vòng vây hạt là rất khó khăn.
- Chờ chút.
Lâm Phàm nhấc một quan tài đá lên, đi tới vòng ngoại lan tràn hạt, đút quan tài đá vào.
Bùm!
Bùm!
Hạt đánh vào quan tài đá truyền đến lực lượng khủng bố, nhưng quan tài đá không một vết trầy.
Lâm Phàm cười nói:
- Ta biết ngay quan tài đá này không phải vật bình thường. Các ngươi vào quan tài đá, ta đưa các ngươi ra ngoài, đừng lề mề, nhanh, nếu không chúng ta sẽ đi về trước.
Hắn không rảnh ở lại đây lâu, sốt ruột muốn đi Tuyệt Thần cung lấy hai môn ngạnh công, chỉ cần có thể ra lấy được là hắn thỏa mãn.
Có lão tổ lo lắng hỏi:
- Tông chủ, thứ này đáng tin không?
Vào quan tài đá là giao mạng nhỏ cho Lâm phong chủ.
Tông chủ Tuyệt Thần cung im lặng giây lát sau đó gật đầu nói:
- Vào đi.
Tông chủ cho rằng nếu Lâm phong chủ muốn hại họ thì đã ra tay từ lâu, không cần rắc rối như vậy.
Đôi khi lo lắng quá mức thành ra nghĩ nhiều.
Lâm Phàm nói:
- Heo mập ở riêng một quan tài, ngươi và các lão tổ cùng một quan tài.
Chu Phượng Phượng nghe vậy ngây ra:
- Lão ca, ta yêu cầu đãi ngộ đặc biệt!
Quan tài vốn không lớn, nếu hai người nằm cùng nhau có khi nào xảy ra chuyện gì không? Lão là người giữ mình trong sạch, không phải loại tùy tiện.
Lâm Phàm phất tay:
- Mau lên, đừng nói nhảm.
Hắn không rảnh tán dóc.
Heo mập sung sướng nằm trong quan tài đá, vị trí vừa khít không chật chội.
Lâm Phàm đậy nấp quan tài, đạp một cái, quan tài đá bay vào sóng triều hạt rồi biến mất.
Người Tuyệt Thần cung tim đập nhanh, cảm giác rất kích thích.
Lâm Phàm thúc giục:
- Mau lên! Vào đi chứ, hai nam nhân mà chần chừ do dự cái gì.
Chu Phượng Phượng nhìn tông chủ Tuyệt Thần cung, xô đẩy:
- Ngươi vào trước, ngươi nằm ở dưới, ta muốn nằm bên trên. Nhìn gì? Có muốn ra ngoài không? Nếu không muốn thì ở đây đi!
Giờ lão rất kiên cường, không ngán ai.
Có lão ca ở, sợ gì ai.
Tông chủ Tuyệt Thần cung nhìn Chu Phượng Phượng, gật đầu, không nói nhiều, bước vào quan tài, nằm trong đó.
Chu Phượng Phượng leo vào sau, cảnh giác nói:
- Ta cảnh cáo ngươi đừng sờ bậy, cẩn thận tay chân.
- Ngươi . . .!
Tông chủ Tuyệt Thần cung muốn đánh chết đối phương.
Binh!
Bốp!
Lâm Phàm không nói nhiều, một chân đạp một người, đạp cả hai ra ngoài.
Sau đó hắn bước vào một quan tài, vỗ chưởng xuống đất, vèo một tiếng bắn ra.