Lâm Phàm vốn định một cước giẫm chết Liễu Nhược Trần trong Thánh Đường tông, nhưng nàng không biết quý trọng, còn sống hít thở không khí tươi mát là điều tốt đẹp biết bao, cứ phải điên cuồng thăm dò bên bờ vực tìm đường chết.
Liễu Nhược Trần còn mang đứa bé không biết làm từ đâu ra đến Viêm Hoa tông, muốn giết hắn.
Chuyện này như vậy sao mà nhịn được?
Hắn đành vô địch thả ra năng lượng chính đáng, nhịn đau giẫm chết nàng.
Tuy không thực hiện cảnh lý tưởng nhất trong lòng hắn, nhưng ít ra đã giẫm chết Liễu Nhược Trần, tâm linh thông thoáng, vô cùng thoải mái.
Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên.
Danh hào hơi dữ, nhưng tên quê mùa.
Lâm Phàm nhìn đống thịt nát, cảm thán:
- Ài, mặc cho ngươi phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp động lòng người thì bây giờ thành đống thịt nát, không có chút mỹ cảm. Lỡ mạnh tay, tại kích động quá.
Lâm Phàm vốn định biến Liễu Nhược Trần thành pháo hoa đẹp nhất, nhưng khi gặp lại phát hiện nàng không có thân xác thối tha, bên trong xấu xí, bắn pháo hoa sẽ không đẹp.
Một chiếc trữ vật giới chỉ nhấp nháy tia sáng chói mắt nằm trong đống thịt.
Thiên Tu xuất hiện ở bên cạnh, dò hỏi:
- Đồ nhi không sao chứ?
Lão thấy hết cuộc chiến vừa rồi, thực lực của đứa bé rất mạnh, lão không đánh lại nó, nhưng bị đồ nhi xách trong tay đánh tơi bời.
Tình cảnh kinh người, khả năng chịu đựng tâm lý không tốt sẽ bị hù sợ.
Lâm Phàm khẽ thở dài bất đắc dĩ:
- Lão sư, sao đồ nhi bị gì được, chỉ là việc nhỏ, nhưng cảm giác trong lòng hụt hẫng.
Liễu Nhược Trần đã chết, thú vui cuộc đời lại ít đi.
Nhưng Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên xuất hiện, tuyên bố muốn đánh hắn vào vùng vạn kiếp bất phục.
Lâm Phàm hơi mong đợi, không biết cuối cùng sẽ thế nào.
Hỏa Dung trưởng lão đi tới một bên, nhìn chiếc nhẫn trong đống thịt nát rồi không dời mắt được nữa:
- A! Tiểu Phàm, sư huynh, các ngươi nhìn chiếc nhẫn kia, phát sáng lấp lánh làm người ta không mở mắt ra được.
Lâm Phàm nhìn Hỏa Dung, biết suy nghĩ trong bụng lão:
- Thấy rồi.
Khi Hỏa Dung thò tay định cầm nhẫn lên thì bị Lâm Phàm ngăn lại.
Lâm Phàm nói:
- Đừng chạm vào, tạm thời đừng đụng vào chiếc nhẫn đó.
Hỏa Dung hoang mang:
- A?
Nhẫn nằm ở đó, sao mà bỏ qua nó được, không hợp lý.
Lâm Phàm khẽ thở dài:
- Hỏa Dung trưởng lão nên biết chiếc nhẫn kia tuy là nhẫn bình thường nhưng thứ bên trong thì không đơn giản, đó là Liễu Nhược Trần và tên này tiêu diệt bao nhiêu thế lực lớn tích lũy ra, dính máu tươi.
Giọng hắn vang dội, các đệ tử ở gần đều nghe thấy.
Lúc trước bọn họ siêu phấn khởi.
Sư huynh lấy thủ đoạn sấm sét giết đứa bé đáng sợ, và cả Liễu Nhược Trần.
Tim họ vốn đập nhanh, giờ nghe sư huynh nói mấy lời này thì họ lặng im.
Tiểu Cự Linh lấy lại tự do, nhìn kẻ thù đã chết, gã quỳ xuống đất, hai nắm tay siết chặt, khóc ròng:
- Phụ thân, kẻ thù đã chết!
Tiểu Cự Linh được mang đến Viêm Hoa tông, tuy sống yên ổn nhưng trong lòng nó luôn nung nấu báo thù.
Cảnh tượng diệt tộc rõ ràng trước mắt, mỗi đêm nhắm mắt lại sẽ mơ thấy cảnh tượng khủng bố kia.
Lâm Phàm nghiêm nghị dõng dạc nói:
- Nhìn Tiểu Cự Linh xem, chủng tộc của hắn bị hai người này diệt, tài phú của Cự Linh tộc đều nằm trong trữ vật giới chỉ này. Hỏa Dung trưởng lão nói đi, sao chúng ta có thể tùy ý cầm lấy?
Nghe hơi có lý.
Lâm Phàm hỏi ngược lại:
- Hỏa Dung trưởng lão thấy có đúng không?
Hỏa Dung bị Lâm Phàm hỏi ngớ người, không biết nên trả lời câu này thế nào:
- Cái đó . . .
Cao đẳng, thâm ảo, không hiểu ra sao.
Các đệ tử lặng im, cảm thán.
- Lâm sư huynh nói đúng.
- Phải rồi, Liễu Nhược Trần và đứa bé diệt không biết bao nhiêu thế lực lớn, dính đầy máu tươi.
Các đệ tử nhỏ giọng thảo luận, sư huynh không uổng là sư huynh của họ, nói chuyện rất có lý.
Thiên Tu cảm thán, cười tươi vỗ vai Lâm Phàm:
- Đồ nhi nói rất đúng, đồ nhi có suy nghĩ như vậy làm vi sư rất vui mừng.
Hỏa Dung nhìn chằm chằm hai sư đồ, lão không tin hai người này không lấy trữ vật giới chỉ, làm vậy không đúng với phong cách của họ.
Thiên Tu bỗng đổi giọng, cảm thán rằng:
- Nhưng đồ nhi đã báo thù rửa hận cho những người thế lực lớn, bọn họ ở dưới suối vàng biết chắc cũng không nỡ để tài phú mình cực khổ vất vả tích lũy từ nay biến mất. Nên đồ nhi hãy cầm lấy trữ vật giới chỉ này, xem như hoàn thành tâm nguyện không thể nói ra của họ.
Lâm Phàm buông tiếng thở dài, nhìn thẳng vào Thiên Tu:
- Lão sư nói quá đúng, nếu vậy thì đồ nhi đành giữ tạm, chờ sau này nếu hậu nhân của những thế lực lớn còn sống sẽ trả tài phú lại cho họ.
Thiên Tu vỗ vai Lâm Phàm, tràn đầy tình cảm nói:
- Ừm! Đồ nhi có tấm lòng như thế là vi sư quá vui mừng, vi sư đã dạy ra đệ tử tốt.
Hỏa Dung thộn mặt ra.
Lão rất muốn nói hai sư đồ các ngươi kẻ tung người hứng quá vô sỉ, nói nhiều như vậy cuối cùng vẫn muốn lấy trữ vật giới chỉ.
Các đệ tử gật đầu.
- Sư huynh chính nghĩa vô cùng.
- Đúng rồi, Thiên Tu trưởng lão nói đúng, những người đó ở dưới suối vàng biết được cũng sẽ tặng lại cho sư huynh thôi. Sư huynh của chúng ta nói chờ người sống sót của những thế lực lớn xuất hiện sẽ trả tài phú lại cho họ, nếu là ta tuyệt đối không làm được đến trình độ đó.
- Đây là sư huynh của chúng ta, là thần tượng nên học tập cả đời.
Các đệ tử cảm thán, bội phục.
Lâm Phàm và lão sư ăn ý gật đầu. Viêm Hoa tông là tông môn chính nghĩa, đặc biệt lấy đồ trước bao cặp mắt nhìn cần có cái cớ ổn thỏa.
Phải làm tấm gương tốt trước mặt các vãn bối.
Đương nhiên nếu ở bên ngoài, không ai thấy thì sẽ lấy đồ không ngượng tay.
Lâm Phàm cầm lên trữ vật giới chỉ từ đống thịt nát, nhìn thoáng qua, tài phú bên trong rất kinh người.
Lâm Phàm không biết mụ Liễu Nhược Trần đã đánh cướp bao nhiêu thế lực lớn, tài phú chất đống thành núi, là người đàn bà giàu nhất cõi đời.
Thiên Tu không nói chuyện, nhưng mắt luôn nhìn đồ nhi, lão thấy nét xao động trên mặt đồ nhi, chắc trữ vật giới chỉ phi phàm, tài phú bên trong kinh thiên động địa.
Hỏa Dung lên tiếng:
- Tiểu Phàm, Tiểu Cự Linh vẫn còn sống này.
Hỏa Dung cảm giác nếu trả tài phú cho Tiểu Cự Linh thì lão có cơ hội lấy chút ít từ tay gã. Với da mặt của lão, với tấm lòng quan tâm của lão dành cho Tiểu Cự Linh chắc sẽ cảm động được gã.
Hỏa Dung bỗng dựng đứng lông tơ, có tia sáng lạnh luôn theo dõi mông của lão.
Ngoảnh đầu lại, là ánh mắt của Thiên Tu sư huynh như kiếm bén treo sau lưng lão, tùy thời một kiếm đâm chết lão.
Nguy, nói lỡ miệng.
Trong khoảnh khắc, Hỏa Dung nhận ra mình nói sai.
Lão chỉ cảm thấy nên nói tiếp theo ý nghĩ của Thiên Tu sư huynh và Lâm Phàm, cảm giác làm vậy sẽ tốt với lão hơn, không ngờ khiến sư huynh không vui.
Hỏa Dung vội giải thích, cái cớ hơi có lý:
- Sư huynh, Tiểu Phàm, ý ta là Cự Linh tộc chỉ còn mình Tiểu Cự Linh, nhưng hắn còn nhỏ, sẽ không chống dậy nổi tình hình lớn. Ta cho rằng để Tiểu Phàm bảo quản tài phú của Cự Linh tộc thì tốt hơn. Chờ khi Tiểu Cự Linh lớn lên, làm nên chuyện rồi hoặc tìm được bầu bạn, có thể kéo dài chủng tộc, đến khi đó sẽ giao cho hắn.
Thiên Tu cười tủm tỉm nói:
- Sư đệ biết nói một câu tiếng người.
Giờ lão đã hiểu rõ, các sư đệ thay đổi nhiều đến nỗi lão sắp không nhận ra.
Lúc trước lời như vậy mà Hỏa Dung cũng nói ra được, có vẻ đã cứng cánh rồi.
Nhưng bổ sung thêm câu sau xem như nói tiếng người.
Tiểu Cự Linh đến trước mặt Lâm Phàm, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt như bóng nước rơi xuống, may mắn chỉ có một giọt.
- Lâm sư huynh, đa tạ ngươi báo thù giúp tộc của ta, giờ ta chỉ còn một mình, Cự Linh tộc trừ ta ra đã tan biến. Ta không cần tài phú, tặng cho sư huynh, rất cảm tạ sư huynh báo thù giúp tộc của ta. Hơn nữa đây xem như thức ăn của ta trong Viêm Hoa tông sau này được không?
Tiểu Cự Linh không có ý tưởng vực dậy Cự Linh tộc.
Rất khó khăn, hoặc nên nói là không thể thực hiện.
Cự Linh tộc chỉ còn một mình Tiểu Cự Linh, làm cách nào bồi dưỡng đời tiếp theo?
Chủ yếu là Tiểu Cự Linh sống trong Viêm Hoa tông rất thoải mái, không muốn rời đi. Tuy mới rồi Tiểu Cự Linh khóc lóc nhưng đó là vì báo thù lớn, bộc lộ vẻ hưng phấn.
- Tốt, không thành vấn đề, cứ yên tâm ở trong tông môn, chỉ cần còn ở tông môn thì không ai ăn hiếp ngươi được.
Lâm Phàm cảm giác nhóc này không tồi, nhìn xem, tốt biết bao.
Lâm Phàm nhìn hoàn cảnh hiện trường, không được tốt lắm, gồ ghề lồi lõm.
Cảnh tượng chiến đấu tuy không kịch liệt nhưng thủ đoạn hơi nóng nảy.
Nếu biết trước thì lúc đó hắn nên dứt khoát nghiền áp ngay và luôn.
Lâm Phàm kêu gọi:
- Vất vả các sư đệ san bằng mặt đường.
Để như vậy hơi ảnh hưởng hình tượng tông môn, nếu có khách đến thấy điều này sẽ ảnh hưởng tổng thể hình tượng của Viêm Hoa tông.
- Vâng thưa sư huynh!
Các đệ tử dào dạt nhiệt tình, cảnh tượng vừa rồi làm bọn họ dâng trào tâm tình, giờ họ sẵn sàng làm công tác dọn dẹp.
- Hai cái xác này hãy đem đi chôn, đừng để người ta bắt lấy điểm yếu nói là Viêm Hoa tông chúng ta chỉ lo giết chứ không chôn, làm mất hình tượng tông môn. Đừng để sót một miếng thịt vụn nào, phải gom đầy đủ.
Lâm Phàm vốn định kêu các đệ tử ghép thịt vụn lại cho Liễu Nhược Trần toàn thây, tiếc rằng bị hắn đạp đến nông nỗi đó sao mà toàn thây được, gom đủ thịt đã là giỏi rồi.
Lâm Phàm nói:
- Nơi này giao cho lão sư, nếu có ngạnh công thì nhớ chừa cho đồ nhi.
Lâm Phàm sốt ruột quay trở về, mới đột phá Đạo cảnh, còn nhiều thứ hắn chưa kịp làm, cần nghiên cứu kỹ.
Thiên Tu gật đầu, lặng lẽ cất trữ vật giới chỉ:
- Ừm!
Hỏa Dung trưởng lão trông thấy, mắt sáng rực. Thứ trong nhẫn rất hấp dẫn người, lão mong được xem.
Giọng Hỏa Dung ngọt xớt, mặt nịnh nọt:
- Sư huynh!
Khỏi suy nghĩ cũng biết lão muốn gì.
Thiên Tu lườm Hỏa Dung một cái:
- Hừ!
Lão không nói gì, huơ trữ vật giới chỉ khoe.
Như đang nói biết thân biết phận không?
Muốn?
Không có.