Lâm Phàm rất tò mò với bảo bối truyền đời của Nguyệt tộc.
Sức sống cực kỳ mạnh mẽ.
Hoa Nương Nương có thể tỉnh lại không?
Hơi thở tan biến, thần hồn không còn mà vẫn sống lại được thì chiêu trò hơi cao cấp.
- Hic hic!
Có tiếng khóc nho nhỏ, quái thú hic hic đến.
Nam nhân vạm vỡ trước ngực thêu hoa hưng phấn như đứa trẻ mất trí:
- Tỉnh rồi, nương nương tỉnh rồi!
Ngày xưa Xuân Mai không quái dị như vậy, là nam nhân trăm phần trăm, nhưng nương nương cứu mạng của gã, còn báo thù giúp gã.
Từ đó Xuân Mai không đi đâu cả, theo bên cạnh nương nương, trở thành người hầu.
Nương nương yêu hoa, vì trở thành người hầu đủ tư cách, Xuân Mai thêu đóa hoa trước ngực.
Con người gã ngày xưa biến mất ngay khoảnh khắc đó, thay thế là một người hoàn toàn mới.
Hoa Nương Nương cau mày rên khẽ:
- Ưm . . .
Hoa Nương Nương là cường giả đỉnh cao, ý chí mạnh hơn người thường nhiều, tuy thần thức tan biến, một mảnh trống rỗng, nhưng nhìn tình hình bốn phía là nàng hiểu ra ngay xảy ra chuyện gì.
Hốc mắt Xuân Mai ướt át:
- Nương nương, rốt cuộc ngài không sao.
Cuối cùng sống lại rồi.
- Xuân Mai, xảy ra chuyện gì?
Hơi thở của Hoa Nương Nương còn yếu ớt, tuy đã sống lại nhưng một chốc khó mà khỏe ngay.
Xuân Mai nói:
- Nương nương, khi ấy nương nương mang chúng ta đi, lúc chúng ta tỉnh lại thì nương nương đã hơi thở suy yếu, không nói lời nào với chúng ta đã ra đi, sau đó Hỗn Loạn lão gia mang nương nương đến Viêm Hoa tông, là vị Thiên Tu trưởng lão này cứu nương nương.
Hoa Nương Nương nhìn Thiên Tu, hơi kinh ngạc, tu vi của lão già này không cao nhưng cũng không thấp, vậy mà có thủ đoạn cứu nàng được,
Hoa Nương Nương vô cùng cảm kích:
- Đa tạ ân cứu mạng, suốt đời khó quên.
Nàng quay sang nhìn Hỗn Loạn, khi ấy nàng lưu luyến không nỡ rời xa, nhưng bị thương quá nặng.
Thiên Tu xua tay:
- Xem như ngươi may mắn, thứ cứu ngươi là đồ nhi của lão phu đưa cho lão phu. Hỗn Loạn cũng có tình có nghĩa, vì cứu ngươi mà cái người thà chết không quỳ đó lại vì ngươi mà quỳ trước lão phu.
Thiên Tu không xem hiểu, đương nhiên lão không phải loại người nhìn bằng bề ngoài, chỉ cảm giác cuộc đời thật kỳ diệu, người như Hỗn Loạn mà trả giá chân tình với nữ nhân như vậy.
Nếu là trước kia dù có đánh chết Thiên Tu thì lão cũng không tin.
- Phu quân . . .
Hoa Nương Nương là nữ nhân cảm tính, bá đạo, giờ nghe lời đó thì cảm động sắp khóc.
Mặt Hỗn Loạn không biểu tình, rất bình tĩnh. Lúc Hoa Nương Nương sống lại, có một thoáng lão vui sướng, sau đó thì mặt lạnh như tiền, làm như không để chuyện này vào lòng.
Lâm Phàm nhìn Hỗn Loạn, thật không nhìn ra tên này cũng có tấm lòng.
- Hoa Nương Nương, với tu vi của ngươi nếu muốn chạy trốn chắc không ai giết được.
Đạo cảnh đỉnh, còn là đẳng cấp cao nhất trong đỉnh, không thể nào muốn chạy mà không chạy được.
Hoa Nương Nương trầm tư, dường như đang nhớ lại.
- Ừm, đứa bé kia rất lợi hại, nhưng ta dư sức mang bọn họ chạy trốn. Nhưng ngay khi đó, trong thiên địa có luồng sáng từ xa bắn tới, ta chưa phản ứng lại đã bị thương nặng. Không biết đó là cái gì, không rõ cụ thể thế nào, khi tỉnh lại thì ta đã ở lại.
Nhớ lại tình cảnh khi đó Hoa Nương Nương vẫn còn sợ.
Luồng sáng làm nàng không có chút sức chống trả thì rất khủng bố.
Thanh Oa chống cằm nghiêm túc suy tư:
- Đại hung, đại hung.
Lâm Phàm lườm Thanh Oa:
- Ngươi nói cái gì đấy? Ngươi thì biết gì?
Con này gần đây hoạt bát, khác với trước kia.
Thanh Oa cảm thán:
- Chủ nhân nói xem như vậy mà không phải là đại hung sao? Đạo cảnh đỉnh cũng không đỡ nổi luồng sáng đó thì nó mạnh cỡ nào? Chắc chắn là siêu khủng bố.
Thanh Oa có chút manh mối, nhưng không dám xác định, nó sợ hù chết mình.
Lâm Phàm đuổi Thanh Oa đi:
- Được rồi, ngươi nhanh chóng trở về luyện đan đi, nơi này không có việc của ngươi.
Thật là con ếch nhỏ phiền phức.
Dạo này thời tiết tốt, chưa đến mùa giao phối mà sao Thanh Oa có vẻ nóng nảy, như thể sắp xảy ra chuyện gì.
- Vấn đề, có vấn đề.
Thanh Oa nhảy lưng tưng đi xa, nó tim đập chân run, cảm giác không thích hợp.
Cảm giác sắp có chuyện xảy ra.
Không nói cái khác, luồng sáng có thể đánh chết cường giả Đạo cảnh đỉnh sẽ là luồng sáng bình thường sao?
Hoa Nương Nương ôm quyền nói:
- Các vị, đa tạ ân cứu mạng, ta ghi nhớ trong lòng, hiện giờ không quấy rầy nữa. Về sau dù có chuyện gì thì Hoa Nương Nương này vượt lửa qua sông quyết không từ chối.
Hoa Nương Nương không phải loại người thích nói nhiều, đã có ơn thì sau này nàng sẽ dốc hết sức báo đáp.
- Phu quân, chúng ta đi thôi.
Nhưng Hỗn Loạn đứng im không nhúc nhích.
Hoa Nương Nương hoang mang:
- Phu quân?
Hỗn Loạn mở miệng nói:
- Nàng đi đi, ta vì cứu nàng đã bán mình cho Viêm Hoa tông, sau này ta sẽ ở lại đây mãi cho đến chết.
Khi Hỗn Loạn nói mấy câu đó, biểu tình của Hoa Nương Nương thay đổi.
Hoa Nương Nương quay đầu nhìn Xuân Mai, Xuân Mai gật đầu.
Xuân Mai hơi bi thương, lão gia vì cứu nương nương thật sự nói ra lời như vậy.
Thiên Tu xua tay, không cần Hỗn Loạn ở lại đây:
- Không cần đâu Hỗn Loạn, ngươi đi theo Hoa Nương Nương thôi, ngươi ở lại đây cũng không ích gì. Viêm Hoa tông đã có Đả Thủ đường, người ở bên trong đều là Đạo cảnh đỉnh, chẳng cần ngươi hỗ trợ.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Ừ, lão sư nói rất đúng, Hỗn Loạn Quân Chủ đi theo Hoa Nương Nương đi.
Hỗn Loạn vụt ngẩng đầu nhìn Thiên Tu và Lâm Phàm, không phải vui vẻ hay mừng thầm mà là vẻ mặt ngơ ngác:
- A?
Hỗn Loạn Quân Chủ dứt khoát nói:
- Không được, lời Hỗn Loạn này đã nói ra thì sẽ không thay đổi!
Lão rất muốn ở lại đây, không muốn đi với Hoa Nương Nương.
Cả đời, đó thật sự là cả đời.
Lão rất muốn hỏi giá với nhiều nữ nhân, nhưng không có cách nào, cái giá quá đắt đỏ, lão đã không có năng lực đó.
Thiên Tu khẽ thở dài:
- Ài, không ngờ Hỗn Loạn nhà ngươi cũng biết giữ chữ tín như vậy. Thôi, lão phu xem như không có chuyện gì xảy ra, ngươi đi cùng Hoa Nương Nương đi, Viêm Hoa tông không cần ngươi hiệu mệnh, đi thôi.
- Ta . . .
Hỗn Loạn muốn nói chuyện nhưng bị Lâm Phàm cướp lời:
- Hỗn Loạn, lão sư của bản phong chủ nói đúng, ngươi hãy đi theo nương nương. Hành vi vừa rồi của ngươi khiến người quá cảm động, Viêm Hoa tông ta là tông môn chính nghĩa, tình yêu, tuyệt đối không làm chuyện chia rẽ uyên ương. Đi đi, không cần ngươi ở lại Viêm Hoa tông, hãy làm bạn bên Hoa Nương Nương là được.
Lâm Phàm xua tay, không nói nhiều.
Hỗn Loạn ở lại Viêm Hoa tông không giúp được chi, thực lực vừa yếu vừa từng trải qua luân hồi, khó tránh khỏi xảy ra rắc rối gì.
Hơn nữa Lâm Phàm cứ cảm thấy Hỗn Loạn rất muốn ở lại đây, nếu vậy thì hắn càng không thể cho lão như ý muốn, phải đuổi lão đi với Hoa Nương Nương.
- Ta . . .
Hỗn Loạn không xen lời được, nhưng lão không cam lòng, rất muốn ở lại hoàn thành lời thề.
Nhưng Lâm Phàm không cho lão cơ hội nào, phất tay:
- Đừng ngươi với ta nữa, đi đi.
Hắn nhìn sang bên cạnh:
- Hoa Nương Nương, xin hãy mang Hỗn Loạn rời đi, hai người là trời sinh một đôi, Kim Đồng Ngọc Nữ.
Lâm Phàm khen ngợi, dù Hoa Nương Nương có cảnh giới siêu cao cũng không kiềm được mặt ửng đỏ.
Hoa Nương Nương cảm kích nói:
- Đa tạ Lâm phong chủ.
Nếu đối phương thật sự yêu cầu Hỗn Loạn ở lại thì Hoa Nương Nương không cách nào ngăn cản, vì đây là phu quân của nàng đã hứa hẹn.
Giờ đối phương không cần, Hoa Nương Nương rất vui vẻ, càng cảm kích Viêm Hoa tông hơn.
Hoa Nương Nương lại gần Hỗn Loạn, khẽ nói:
- Phu quân, chúng ta đi thôi.
Trải qua chuyện này nàng càng yêu Hỗn Loạn hơn.
Mặt Hỗn Loạn không biểu tình, gật đầu.
Nhưng khoảnh khắc quay đầu đi, ánh mắt lão ai oán nhìn Lâm Phàm, cảm xúc muốn khóc giấu ở đáy mắt.
Lâm Phàm vẫy tay:
- Cố lên Hỗn Loạn, hy vọng lần sau gặp lại hai người biến thành ba người.
Hắn đã thấy ánh mắt của Hỗn Loạn, nhưng không thèm để bụng.
Đã yêu sâu như vậy thì chắc ức chế được luân hồi kia.
Hỗn Loạn nghe câu đó suýt vấp té, máu đọng trong ngực tùy thời phun ra.
- Thiên Tu, Lâm phong chủ, đa tạ, cáo từ.
Hỗn Loạn rất đau lòng, muốn ở lại nhưng bị người xua đuổi, lão bây giờ không được người thích đến vậy sao?
- Ài.
Tiếng thở dài nói hết bất đắc dĩ của Hỗn Loạn.
Nhìn theo nhóm Hỗn Loạn rời đi.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, thứ này là đồ nhi để lại cho lão sư, rất quý giá.
Đã dùng rồi, giờ nói nhiều hơn nữa cũng không được chi.
Thiên Tu nhìn đồ nhi bảo bối của mình:
- Đồ nhi, thứ này rất quý giá, nhưng không lẽ đồ nhi cho rằng vi sư sẽ chết?
Điều này khiến người không thích nghe.
Lâm Phàm khẳng định nói:
- Lão sư sao mà chết được, đồ nhi có chết cũng sẽ không để lão sư chết!
Ai mà làm thịt lão sư của hắn là hắn đi đào mồ tổ tiên người dó.
Thiên Tu chép miệng cảm thán:
- Đồ nhi nói đúng rồi, vi sư chắc chắn sẽ không chết, chưa thấy đồ nhi cưới thê sinh tử thì vi sư có chết cũng không nhắm mắt. Bởi vậy đưa bảo bối truyền đời của Nguyệt tộc cho Hỗn Loạn cứu thê tử của hắn là đúng, đồ nhi cũng thấy hai người ân ái biết bao.
Không ngờ Hỗn Loạn tuổi già nở hoa, gặp được tình yêu đích thực.
Không dễ dàng, thật sự là không dễ dàng.
Lâm Phàm nhìn lão sư, muốn cãi lại nhưng không nói nên lời, việc này không đơn giản vậy.
Rõ ràng Hỗn Loạn muốn thoát trói buộc, nhưng bị hắn và lão sư kéo về, có lẽ trong lòng Hỗn Loạn đang điên cuồng chửi người.
Thiên Tu huơ tay đuổi các đệ tử đi:
- Giải tán, giải tán, không có việc gì.
- Lão sư, đồ nhi cũng xin đi về trước.
Giờ hắn đã đột phá đến Đạo cảnh đỉnh, nên nghỉ ngơi một, hai ngày, thường xuyên đi ra ngoài ngược lại không hay.
Một chỗ nào đó.
- Dương Dương, cẩn thận chút, nơi này rất quỷ dị.
Chu Phượng Phượng mang theo Dương Dương đi tới chỗ đánh dấu trên bản đồ để điều tra.
- Ụt ụt!
Heo mập kêu mấy tiếng, có vẻ không nghiêm túc nhưng cũng cảnh giác bốn phía.
Một người một heo đi trong sơn cốc lớn, bốn phía tĩnh lặng không tiếng động.
Vách đá đều rất quái dị.
Mới đặt dấu chân đã biến mất ngay, bọn họ như đi vào nơi hoàn toàn quái dị.
Ầm ầm!
Đột nhiên một luồng sáng rơi xuống thiên địa, đánh vào phía xa.
Ánh sáng rực rỡ bao phủ thiên địa.
Mặt đất rung bần bật.
Chu Phượng Phượng nghiêm túc, không dám coi thường:
- Dương Dương, theo ta đi xem, sẵn sàng tùy thời chạy.
- Ụt ụt!
Heo mập đi theo Chu Phượng Phượng chậm rãi tiến lên.
Nơi này rất nguy hiểm.
Rất quỷ dị.