Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 895 - Chương 895: Nữ Nhân Đừng Khó Xử Nữ Nhân, Chôn Đi

Chương 895: Nữ nhân đừng khó xử nữ nhân, chôn đi Chương 895: Nữ nhân đừng khó xử nữ nhân, chôn đi

- Không Gian Thần Trụ hình thành đường hầm không gian kết nối với chỗ chúng ta ở, khi đó chúng ta đến đây chỉ trong chớp mắt, giảm mất thời gian đến thấp nhất.

Nữ nhân tóc tím đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nàng thật sự rất hoảng. Thủ đoạn của đối phương không khủng bố gì, nhưng đau đớn hành hạ sẽ làm người ta tan vỡ thần kinh.

Lâm Phàm hỏi tiếp:

- Còn gì nữa?

Hắn không tin chỉ có chút thông tin này.

Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, lòng dạ thì rộng như biển cả mênh mông.

Câu này rất đúng, không giấu chút gì thì không dám nói mình là nữ nhân.

Nữ nhân tóc tím cố giấu diếm:

- Không còn, điều gì nên nói ta đã nói.

Lâm Phàm nhíu mày nói:

- Sao lại không thành thật rồi.

Tốn thời gian hơi lâu, phiền phức thật. Nhưng Lâm Phàm muốn bớt đi đường vòng, tìm hiểu rõ ràng tình huống cụ thể.

Răng rắc!

- A! Ta nói, ta nói tiếp! Không Gian Thần Trụ có tổng cộng một vạn lẻ tám cây, rải rác các góc vực ngoại giới, ta chỉ biết như thế.

Nữ nhân tóc tím đổ hết bí mật ra.

Cửu Sắc lão tổ nhắc nhở:

- Ài, tuổi còn nhỏ mà sao gian manh quá, còn gì nữa thì nói ra mau, nói nhiều chút là bớt chịu tội, nghĩ thoáng chút. Hơn nữa Lâm phong chủ không phải người xấu, hắn là người rất tốt, ngươi phối hợp chút là sẽ không sao.

Biểu tình của Cửu Sắc lão tổ rất nghiêm túc, sự việc không đơn giản như đã nghĩ.

Một vạn tám trăm cây, số lượng quá lớn.

Nếu mỗi cây cột đều mang theo những cường giả Đạo cảnh đỉnh thì chẳng phải là kinh khủng khiếp lắm ư?

Dù là sau khi vực ngoại giới dung hợp thì mấy ai ngăn cản được?

Cửu Sắc lão tổ nghĩ đến đây trán vã mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn nữ nhân tóc tím trở nên gay gắt hơn.

Trong sách cổ rách nát có ghi lại giây phút bi thương đau khổ nhất của tất cả vực ngoại giới.

Người sống sót không bằng một phần mười, tu dưỡng mấy vạn năm mới từ từ trở lại thời kỳ đỉnh cao cũ.

Lâm Phàm hỏi tiếp:

- Còn gì nữa?

Nữ nhân tóc tím hét to:

- Hết rồi, thật sự hết, ta chỉ biết bao nhiêu đó!

Nàng không thể nói nữa, nói quá nhiều sẽ rất nguy hiểm.

- Đừng giày vò ta nữa, thả ta đi đi, ta sai thật rồi, giờ ta về nhà ngay, bảo bọn họ đừng đến nữa, chúng ta là phe yêu thích hòa bình.

Nữ nhân tóc tím chỉ muốn rời khỏi chỗ khủng bố này, trở về nhà, nói cho mọi người biết mang cường giả đến giết tên này thật thảm, lột da rút gân là nhẹ nhàng.

- Lại không thành thật.

Lâm Phàm nhìn thoáng qua liền xem thấu đối phương, quần bên trong có màu gì hắn đều biết. Đừng thấy hắn bình thường không vận động não, hễ dùng não thì công thức tại sao một cộng một bằng ba vẫn tính ra được cho ngươi xem, liệt kê rõ ràng khiến ngươi tin phục.

Răng rắc!

Lại bẻ gãy, tiếng giòn vang, xương trắng hếu đâm thủng thịt, máu chảy ròng ròng nhuộm đỏ mặt đất.

- A!

Nữ nhân tóc tím gào thảm, mặt vặn vẹo dữ tợn, sự căm thù ẩn giấu trong lòng sắp như núi lửa tuôn trào nhấn chìm tất cả.

Nhưng cơn đau đó thật sự khiến người khó mà chịu đựng nổi.

- Ta nói! Không Gian Thần Trụ là thần vật không gian chỗ chúng ta, một vạn lẻ tám trăm cây mở ra đường hầm không gian bao phủ bên trên vực ngoại giới là lúc người rầm rộ kéo đến.

Nữ nhân tóc tím không giấu diếm, nàng kể rất nhiều, thần trí đã hoảng loạn, có lúc nói chuyện lắp bắp.

Lâm Phàm suy tư:

- Nguy hiểm vậy sao.

Việc này hơi phức tạp, nếu quá sơ sẩy thì sẽ rắc rối đây.

Nhưng cũng thú vị.

Lâm Phàm chưa đi dạo hết vực ngoại giới, nhưng hắn vô song cõi đời, đẩy ngang không địch thủ, không ai có thể ngăn cản đường đi của hắn.

Bởi vậy nên ức hiếp nhỏ yếu không phải phong cách của hắn, muốn ăn hiếp thì chọn cao to, người nhìn là thấy cái mặt đáng đánh rồi.

- Nếu vậy thì thú vị hơn nhiều.

Răng rắc!

Lâm Phàm lẩm bẩm một mình, hai tay thói quen bẻ gãy chân của đối phương.

- Một vạn tám trăm cây, số lượng nhiều như biển, nếu mỗi cây đều mang đến cường giả Đạo cảnh thì chẳng phải là có mấy vạn người?

Răng rắc!

Lâm Phàm thì thào, chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Lâm Phàm hỏi:

- Ta hỏi ngươi, Không Gian Thần Trụ còn có ích gì? Cường giả mạnh nhất bên các ngươi thì mạnh cỡ nào?

Lâm Phàm cảm giác trong người sôi trào máu nóng, cảm giác đó rất sướng.

Không ai trả lời.

Lâm Phàm cau mày:

- Hưm? Không thành thật vậy sao? Ta hỏi mà ngươi không trả lời?

Kiên cường như thế? Vậy thì thú vị.

Lâm Phàm định bẻ tiếp nhưng hai tay bắt hụt, không bắt được gì.

Cửu Sắc lão tổ bần thần, lắp bắp nói:

- Cái kia . . . Lâm phong chủ, hình như người đã chết rồi.

Mới rồi lão thấy quỷ.

Lâm phong chủ không hỏi gì người ta, cứ lẩm bẩm rồi hai tay bẻ thân thể người ta.

Cổ họng của nữ nhân tóc tím dường như bị máu chặn, không phát ra tiếng được, cuối cùng cả người xếp nếp, nội tạng bị đè ép, thật nhiều máu phun ra từ thân thể nàng.

Lâm Phàm lấy lại tinh thần:

- A? Chết rồi?

Hắn nhìn kỹ lại nữ nhân tóc tím, ngây người, cảm giác mình làm sai chuyện.

- Đúng rồi nhỉ, thật sự đã chết.

Tình trạng của nữ nhân tóc tím vô cùng thê thảm, người bị xếp nếp, không chết cũng mất mạng.

Lâm Phàm buồn rầu:

- Sao có thể như vậy?

Hắn đã nuốt lời, hứa cho người ta cái chết có mặt mũi mà giây phút hắn ngây người thì lỡ tay giết. Người gì không kiên cường, sức sống không dẻo dai gì hết.

Cửu Sắc lão tổ thấy vẻ mặt Lâm phong chủ hụt hẫng, lão còn tưởng là vì không hỏi rõ ra mọi thứ nên hắn cảm thấy tự trách, lão lên tiếng an tủi:

- Lâm phong chủ đừng tự trách, tuy chưa hỏi rõ chuyện ra nhưng ít nhất biết rất nhiều. Lâm phong chủ là anh hùng của vực ngoại giới, giúp ích rất lớn cho toàn vực ngoại giới.

Lâm Phàm xua tay, không muốn nói nhiều:

- Thôi.

Hắn kéo nữ nhân tóc tím ra, trải phẳng, miễn cưỡng thành hình người, tuy nhiều phần thân thể vặn vẹo góc độ quái dị nhưng không ảnh hưởng mỹ cảm tổng thể.

Lâm Phàm nói:

- Cái đó . . . Lạc Vân thần nữ chôn nàng ta đi, nữ nhân đừng khó xử nữ nhân, làm cẩn thận chút.

- ???

Lạc Vân đần mặt nhìn Lâm Phàm, mắt tròn mắt dẹt.

Cái quái quỷ gì? Hoang mang quá.

Vì sao là nàng chôn xác?

Vô lý thật.

Lâm Phàm sững sờ, chợt nhớ một việc, ngoắc tay, trữ vật giới chỉ của ba người bay tới chỗ hắn.

Giết người chôn xác là tố dưỡng cơ bản của con người hắn, thái độ với tài phú cũng không thể lãng phí.

Cửu Sắc lão tổ không dám lên mặt, thái độ với Lâm Phàm trở nên lễ độ:

- Lâm phong chủ, tình huống hiện giờ thế nào?

Trước kia lão vốn rất tốt với hắn, bây giờ càng tốt hơn. Lần này thủ đoạn của Lâm Phàm táo bạo làm Cửu Sắc lão tổ sợ đến không dám nói nhiều.

Lâm Phàm đi về phía xa:

- Không sao cả, đi Không Gian Thần Trụ nhìn xem là thứ gì.

Hắn đã hiểu đại khái tình hình.

Lạc Vân thần nữ muốn nói chuyện:

- Lão tổ, vậy ta . . .?

Công tác chôn xác hơi không thích hợp với nàng.

Cửu Sắc lão tổ cười an ủi:

- Ngươi hãy nghe lời Lâm phong chủ chôn xác đi, đây xem như rèn luyện cho ngươi.

Đương nhiên với địa vị của Lạc Vân thần nữ trong Đan giới chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này, nếu bị nam nhân mến mộ nàng biết sẽ gây sóng to gió lớn.

Tiếc rằng nơi này chỉ có ba người, không thể để lão hoặc Lâm phong chủ chôn xác đúng không? Vậy thì chỉ đành để Lạc Vân tự mình làm.

Lạc Vân thần nữ bất đắc dĩ, cuối cùng ngoan ngoãn làm việc.

Cửu Sắc lão tổ hỏi:

- Lâm phong chủ, ngươi cảm giác Không Gian Thần Trụ này có ẩn giấu bí mật gì khác không?

Lão đang lo những cường giả mà nữ nhân tóc tím nói.

Nếu họ đến thật thì bên họ có ngăn nổi không? Thành viên tiên phong đã cường đại như vậy, người đến sau còn mạnh mẽ đến đâu? Thật không dám tưởng tượng.

Lâm Phàm chỉ hố sâu ở phía xa, nói:

- Ngươi hỏi bản phong chủ thì bản phong chủ biết hỏi ai? Chút nữa sẽ thấy thôi. Nhìn xem, ở ngay phía trước, rất gần.

Trong hố sâu có cây cột đá sừng sững lún sâu lòng đất.

Cửu Sắc lão tổ nhíu chặt mày, chân mày dính sát vào nhau.

Cột đá là thần vật kết nối không gian, có tổng cộng một vạn tám trăm cây, trước mắt họ mới chỉ là một cây.

Cửu Sắc lão tổ không dám tưởng tượng nhiều cột đá gộp lại sẽ bộc phát ra lực lượng kinh người cỡ nào.

Bùm!

- A!

Cửu Sắc lão tổ giật bắn người hét thảm, máu phun tung tóe, lòng bàn chân bốc lên khói đen.

Mới đụng nhẹ mà sấm sét như nổi điên bắn hết về phía lão, đẩy lão văng ra xa.

- Bản phong chủ nói này lão tổ, lão đang làm gì vậy? Bản phong chủ nói không sao ý là với bản phong chủ, còn với ngươi thì những sấm sét này không đơn giản, đừng sơ ý vậy chứ.

Lâm Phàm hết muốn nói chuyện, đường đường là lão tổ Đan giới mà chẳng có chút ánh mắt kiến thức gì cả.

Lão không rõ ràng những sấm sét này có lợi hại hay không sao?

Dù muốn đi vào tìm chết cũng không nên dùng kiểu này chứ.

- ???

Cửu Sắc lão tổ cố nén không hộc máu, mặt trắng bệch nhìn chằm chằm bóng dáng kia.

Nói lời này quá tổn thương người.

Lâm phong chủ đi vào mà không bị gì, còn lão vào thì nhận uy thế như vậy, rất bất công.

Lâm Phàm ngửi được mùi thịt nướng nhưng không quá để bụng:

- Hưm, sao cảm giác thịt trên người mình hơi chín nhỉ.

Để vào Không Gian Thần Trụ xem có thứ tốt gì không, thú vị đây.

Bình Luận (0)
Comment