Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Mạc Ti làm vẻ mặt vô tội nói:
- Ta cũng không biết nghe ai nói, cứ truyền lưu như thế thôi.
Gã nào biết là ai nói, mà đối phương kích động như vậy làm gì, chuyện này đâu liên quan gì đến gã.
Lão tổ Thánh Tiên giáo ân cần hỏi:
- Oa Sư, có phải tên này không nói thật? Có cần chúng ta dạy cho bài học không?
Vị trước mắt là Oa Sư, người được tin tưởng hàng đầu của Lâm phong chủ, là lão sư của tất cả Luyện Đan Đại Sư trong tông môn, địa vị cao chót vót, cao hơn lão nhiều, không thể đắc tội.
Nói thẳng ra lão tổ Thánh Tiên giáo là làm công tạm thời, Oa Sư là công nhân chính thức, còn có biên chế, cách biệt về địa vị này không dễ đuổi kịp.
Thanh Oa cố nén tức giận, trong tròng mắt to cỡ hạt đậu rực cháy ngọn lửa:
- Ngươi tiếp tục nói, Cửu Hoang . . . Yêu ma cuối cùng thế nào?
Nó đường đường là Cửu Hoang Thần Sư, tồn tại vĩ đại nhất, vậy mà bị người chửi rủa như thế.
Không ai đứng ra nói một câu bênh nó sao?
Những người ngày xưa mời nó luyện đan đều chết đi đâu rồi?
Thứ quên ơn phụ nghĩa, nó đã mù mắt.
Thanh Oa nghĩ vậy, nhưng không ai biết tình huống cụ thể thế nào.
- Ta thật sự có thể tiếp tục nói?
Mạc Ti thầm hoảng sợ, cảm giác nguy cơ bao phủ trái tim, sát khí chưa biết theo dõi mông của gã, sơ sẩy một cái sẽ bị làm chết.
Thanh Oa không kiên nhẫn thúc giục:
- Mau lên, đừng lề mề.
Nó muốn nghe xem người ta nói nó thế nào. Nếu nói khó nghe thì chờ nó phục hồi tu vi sẽ tìm đám người đó báo thù, phải đè cả đám trong hầm cầu mới nguôi ngoai mối hận.
- Sau này xảy ra trận chiến tru ma . . .
Mạc Ti kể đại khái tình huống, đại loại là nhiều cường giả tuyệt thế không sợ tà ma, ngang nhiên ra tay, bảo vệ hòa bình cõi đời, giết chết Cửu Hoang Yêu Ma.
Thanh Oa lặng im, lòng nó đau nhói, hoàn toàn không biết chuyện này xảy ra bao giờ.
Một đám cường giả đánh nó? Vốn không có chuyện này!
Thanh Oa hỏi:
- Cửu Hoang Yêu Ma có một nữ nhân mà y rất yêu, nàng ta đi đâu rồi?
Thứ khác không quan trọng, nó muốn biết nhất là Vu Yên thế nào, đó là tiểu bảo bối của nó, là tiểu tiên nữ mà nó yêu nhất.
Đừng nói bây giờ nó đã biến thành ếch, dù thành con sâu thì nó cũng phải đi tìm nàng.
Thanh Oa tin tưởng tình yêu giữa nó và thê tử cứng hơn vàng, giới hạn chủng tộc không thể ngăn cách.
Mạc Ti nói:
- A? Làm gì có, theo ghi chép thì Cửu Hoang Yêu Ma khủng bố vô biên, mặt mũi rất hung dữ, người đầy nhọt độc, nơi đi qua một mảnh hoang vu thì sao có nữ nhân mà yêu được. Ta nói cho ngươi biết, lúc ta đọc ghi chép này thì sợ muốn ướt quần, không ngờ trên đời có kẻ khủng bố như vậy. May mắn ta không sinh ra ở thời đó, nếu không sẽ bị hù chết.
Khi nói ra mấy lời này, Mạc Ti cảm giác nhiệt độ không khí hơi thấp, như mùa đông đến, đóng băng vạn dặm.
Nhưng Mạc Ti không để bụng, đã đến lúc kể về tình huống chỗ bọn họ, từ bên cạnh báo cho đối phương biết họ khủng bố cỡ nào, họ nên cho gã sự tôn trọng, có lẽ tương lai còn cơ hội sống sót.
Thanh Oa tức giận suýt nhảy cẫng lên đánh một bộ quyền.
Nó tức muốn nổ tung.
Nó không ngờ sẽ bị người nói thành như vậy.
Thần sư từng vừa có tài vừa đẹp trai vậy mà bị bôi xấu thành kẻ quái dị.
Không thể tha thứ, thật sự không thể tha thứ.
Lão tổ Thánh Tiên giáo phát hiện sắc mặt của Oa Sư khác lạ, thay đổi rõ rệt.
Lão tổ Thánh Tiên giáo cẩn thận hỏi:
- Oa Sư, làm sao vậy?
Thanh Oa không trả lời, trong lòng thì tức xì khói.
Mạc Ti ngước đầu hỏi:
- Cái kia, thứ nên nói ta đã nói rồi, có thể đừng đánh ta được không?
Bộ dạng của gã thật khổ, mới đến đã bị người đánh, rồi bị người mang về tông môn, lén bị bạo lực ẩu đả.
Mạc Ti phải nói một câu, vừa rồi đều là hiểu lầm, người trẻ tuổi nói chuyện nóng nảy chút là bình thường, nhưng không thể đánh ta bầm dập vậy chứ, thân thể không chịu nổi.
Thanh Oa rất tuyệt vọng, trong lòng rất đau khổ, tiếng thơm của nó đã bị người ô miệt như vậy.
Hơn nữa không có ai bênh vực nó một tiếng nào, đau lòng biết bao.
- Đánh tiếp đi.
Thanh Oa nói xong nhảy lưng tưng rời đi, nó muốn đi Vô Địch phong xoa dịu nỗi lòng.
Rất tổn thương.
Sắp hết chịu nổi.
Lão tổ Thánh Tiên giáo gật gù nghe theo:
- Biết rồi Oa Sư.
Sau đó lão quay sang nhìn Mạc Ti thộn mặt ra, ngoắc tay với mọi người:
- Còn đứng ngây ra làm gì, người mới đến thì phải ăn đòn, bắt đầu nghi thức hoan nghênh đi!
- A!
Tiếng la thảm thiết xé trời.
Thanh Oa leo lên đỉnh Vô Địch phong, nhìn thiên địa mênh mông vô bờ, lòng vô cùng buồn bã.
- Ài.
Một tiếng thở dài nói hết đau khổ xót xa.
- Có âm mưu.
Thanh Oa không ngốc, nó cảm giác sự việc không đơn giản như đã nghĩ, có người cố ý chơi xấu, bôi đen nó.
Làm Thanh Oa khó hiểu là nó từng trợ giúp nhiều người, cũng có nhiều bằng hữu tốt gan dạ, nhưng sao xảy ra chuyện như vậy mà không ai đứng ra nói giúp nó?
Chuyện này vốn không thể nào.
Dù bọn họ đều là hồ bằng cẩu hữu nhưng ít ra lọt vài người thật lòng chứ, nó là Cửu Hoang Thần Sư, không nên làm người thất bại đến mức này.
Luyện Đan Đại Sư đến học đạo luyện đan đứng đằng sau hỏi:
- Oa Sư làm sao vậy?
Bọn họ là lực lượng nòng cốt trong Viêm Hoa tông, đệ tử nguyên tông môn tu luyện cần đan dược có bảy mươi phần trăm là bọn họ cống hiến, nên rất được các đệ tử hoan nghênh.
Thanh Oa hiếm khi nghiêm túc, không lấy thước ra đánh bọn họ, đuổi đi luyện đan:
- Không có gì, sau này các ngươi nhớ giữ mạng, đừng làm chuyện ngốc là được.
Các Luyện Đan Đại Sư ngạc nhiên, cảm giác Oa Sư là lạ, không giống lúc bình thường.
Các Luyện Đan Đại Sư trả lời rằng:
- Có Oa Sư ở thì chúng ta sợ cái gì.
Trước kia trình độ luyện đan của họ kém chưa từng thấy, nhưng trải qua Oa Sư chỉ điểm khiến họ tăng tiến vùn vụt, có thành tựu trên đường luyện đan, trước kia họ không dám mơ tới.
Thanh Oa buông tiếng thở dài:
- Ài.
Nó đâu bằng ai, nếu là lúc trước còn dám vỗ ngực nói các ngươi nói như không, có bản Oa Sư ở thì làm sao không bảo vệ các ngươi được?
Nhưng bây giờ thì Thanh Oa không nói nên lời.
Càng tìm hiểu càng biết nơi đó khủng bố biết bao.
Mới rồi chỉ là thành viên tiên phong buông xuống, người được cử bài bố Không Gian Thần Trụ.
Một vạn tám trăm cây cột thần đều mở ra, khủng bố thật sự sẽ bước vào đường hầm không gian đến nơi đây.
Với thực lực hiện giờ của Thanh Oa đừng nói là báo thù, muốn tự bảo vệ bản thân cũng là cả một vấn đề.
Thanh Oa cúi gằm mặt xuống:
- Các ngươi đi luyện đan, bản Oa Sư muốn yên lặng một chút.
Nó nhớ thê tử nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, giả thuyết ngày xưa lại nhảy lên trong óc, nó nhanh chóng xóa bỏ.
Không thể nào, sẽ không có chuyện đó.
Luyện Đan Đại Sư ra vẻ đáng yêu hỏi:
- Oa Sư, yên lặng là ai vậy?
Thời gian như ngừng lại.
- Ta . . .
Thanh Oa rùng mình, không biết lấy đâu ra cây thước, vụt xoay người:
- Cái đám khốn kiếp các ngươi! Hôm nay bản Oa Sư không quất các ngươi nằm bẹp dưới đất không đứng lên được thì sẽ theo họ của các ngươi!
Thanh Oa vốn định lẳng lặng một mình, giờ chỉ muốn đánh chết đám gà con này. Quá đáng, cánh cứng cáp rồi dám đùa giỡn Oa Sư như nó.
Tri Tri Điểu bay lượn phía chân trời, một tờ giấy rơi xuống.
Lâm Phàm đón lấy tờ giấy:
- Tin tức mới nhất, xem ra vực ngoại giới gần đây sẽ bùng nổ.
Có nhiều kẻ xâm nhập như vậy, chắc chắn xảy ra hỗn loạn lớn.
Quả nhiên.
Nội dung trong Tri Tri Điểu hơi kinh người.
[Một tông nhỏ một đêm bị đồ.]
[Người sáng lập Hải Quân, Tần Phong dẫn dắt thành viên đánh trả hung thủ diệt tông.]
[Tần Phong bị chém đứt cánh tay, chật vật chạy trốn, hành vi chính nghĩa của Hải Quân bị đả kích nặng.]
[Ma Thần Xích Cửu Sát trấn áp kẻ xâm nhập vực ngoại, biết được bí mật lớn kinh người.]
[Hư không vực ngoại giới tỏa sáng chói lòa, tình nghi vật thể hình trụ buông xuống.]
Có nhiều nội dung, đều liên quan đến sự việc trong thời gian gần đây.
Lâm Phàm suy tư:
- Nhiều tông môn bị diệt như vậy, có vẻ không quá thân thiện.
Hắn cảm giác đã đến lúc đại chiến một trận, nhưng đọc nội dung xong làm hắn hoang mang.
Kẻ xâm nhập hàng phục một số tông môn, thu người trong tông môn làm nô bộc, những nô bộc bị hàng phục cũng đăng tin trên Tri Tri Điểu.
Nói là tương lai hy vọng càng nhiều người tham gia vào tổ chức thần thánh mà cường đại này.
Rất có hiệu quả tẩy não.
- Lợi hại.
Tình huống hiện giờ khá thú vị.
- Lão ca . . .
Chu Phượng Phượng cưỡi heo mập từ cửa tông môn chạy nhanh đến.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi đi tìm vùng đất mạo hiểm mà, sao trở lại rồi?
Vẻ mặt Chu Phượng Phượng kinh hoàng sốt ruột nói:
- Lão ca, xảy ra chuyện lớn! Ta phát hiện một cây cột rơi xuống vùng đất mạo hiểm mà ta định tìm, bởi vì cảm giác quá nguy hiểm nên quay về tìm lão ca ngay, muốn lão ca đi cùng ta xem thử!
Vùng đất mạo hiểm có sức hấp dẫn rất lớn với Chu Phượng Phượng, nhưng thám hiểm vùng đất mạo hiểm cũng phải xét kỹ năng lực của bản thân, không có đủ thực lực là tự sát.
Lâm Phàm phất tay:
- Không Gian Thần Trụ, không cần đi, chỗ đó đã không có thứ gì.
Không Gian Thần Trụ hiện ra, kích hoạt là nó sẽ chìm xuống vực sâu vô tận, kết nối với lòng đất, hình thành đường hầm không gian siêu lớn.
Muốn rút Không Gian Thần Trụ lên phải đánh xuyên tận lòng đất, với thực lực hiện giờ của Lâm Phàm thì còn lâu mới làm được.
Chu Phượng Phượng không bỏ cuộc, nói:
- A? Thế thì thôi, ta thấy cây cột này có lẽ cũng là thứ tốt.
Nhìn là biết cột thần là thứ tốt, từ bỏ thì rất tiếc.
Lâm Phàm nhắc nhở:
- Không phải thứ tốt, chỉ là cây cột bình thường, có chút hữu dụng lúc đập người. Bản phong chủ khuyên ngươi tốt nhất đừng tìm vùng đất mạo hiểm trong khoảng thời gian này, bên ngoài cực kỳ nguy hiểm.
Với thực lực của Chu Phượng Phượng nếu gặp mấy người kia thì chết cũng không biết chết như thế nào.
Người theo Không Gian Thần Trụ buông xuống đều rất mạnh, đến Đạo cảnh.
Lâm Phàm hơi hoang mang, vì sao có nhiều người lợi hại như vậy?