Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 909 - Chương 909: Mở Ra Hữu Sắc Nhãn Tình

Chương 909: Mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình Chương 909: Mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình

Man Sư bị dân bản xứ giết đúng là chuyện kinh người, nhưng bọn họ còn giữ bình tĩnh được.

Tuy nhiên, Không Gian Thần Trụ xuất hiện làm họ giật mình không nói nên lời.

Không Gian Thần Trụ là thần vật không thể thiếu để mở đường hầm không gian, sao nó nằm trong tay dân bản xứ? Ai trông giữ Không Gian Thần Trụ mà để xảy ra việc lớn thế này?

Cửu Sắc lão tổ kinh thán:

- Lợi hại, Lâm phong chủ chơi chiêu này ảo mù mắt, siêu khủng.

Vốn tưởng sẽ có trận đại chiến kinh người, nào ngờ kết quả ra mau vậy, khiến người trố mắt líu lưỡi, không phản ứng lại.

Xích Cửu Sát gật đầu nói:

- Đúng là rất lợi hại.

Khoảnh khắc vừa rồi rất kinh người, Lâm phong chủ bộc phát ra lực lượng không thể xem thường.

Thực lực của Man Sư rất mạnh, dù là Xích Cửu Sát cũng không dám nói có thể trấn áp đối phương dễ dàng trong tích tắc.

Nhưng Lâm phong chủ làm được, không có sắc màu huyễn lệ, chỉ có lực lượng khủng bố nhất.

Giữa hư không.

Lâm Phàm cao mười thước, như ngọn núi nhỏ, trên người có hoa văn phức tạp quấn quanh, tia sáng nhấp nháy như ẩn như hiện.

Uy thế bá đạo, khủng bố bay lên bao phủ hư không.

Lâm Phàm huơ cột đá, tiếng gió rít gào chấn vỡ không gian.

Lâm Phàm cuồng nhiệt nhìn đám người kia:

- Được rồi, thời gian gấp gáp, không cho các ngươi cơ hội biểu hiện một mình. Lát nữa có cụt tay hay đứt chân cũng đừng lo, bản tông bao giết bao chôn, bảo đảm cho các ngươi ra đi thật hãnh diện.

Tất cả là điểm phát sáng, hắn sắp không kiềm chế được, điểm đang vẫy gọi hắn.

Đến đây nào! Đến đây nào!

Có kẻ xâm nhập bất giác lùi lại một bước:

- Sao ta có linh cảm không may.

Dân bản xứ trước mắt rất quái dị, cảm giác thật khó tả.

- Hừ! Không may? Tới cỡ nào chứ? Chúng ta có nhiều người như vậy chẳng lẽ sợ một mình hắn sao?

Đa số kẻ xâm nhập không thèm để dân bản xứ vào mắt, dù hắn đã giết Liệu Vân và Man Sư cũng không làm họ e ngại.

Chỉ có thể nói hai người kia quá yếu, làm mất mặt.

Nếu bọn họ ra tay thì tuyệt đối không xảy ra chuyện như vậy.

Bùm!

Trong lúc nhóm kẻ xâm nhập suy nghĩ những chuyện đó thì Lâm Phàm đã cầm gậy to chuẩn bị tấn công, đập cả đám dẹp lép.

Đương nhiên với chủ nghĩa nhân đạo, hắn sẽ cho đối phương toàn thây, dù không được trọn vẹn thì xong chuyện sẽ gắn lại đầy đủ nguyên người cho họ.

- Nào, bắt đầu chiến đấu, có khả năng gì thì lấy ra hết, đừng phàn nàn bản phong chủ không cho các ngươi cơ hội!

Lâm Phàm huơ cột đá, không gian nứt ra khe hở, lực lượng khủng bố nổ tung, uy thế đó làm nhiều kẻ xâm nhập da đầu tê dại.

Nhưng thấy phe mình đông người, trái tim xao động của họ dần bình ổn.

Đông người là nội tình, cũng là lý do bọn họ không e dè.

Nhóm kẻ xâm nhập gầm lên:

- Cuồng vọng!

- Càn rỡ!

Âm thanh như sấm sét, khí thế phi phàm.

Nếu là người khác chỉ e đã bị khí thế này hù sợ ướt quần, cúi đầu quỳ lạy, tuyệt đối không dám chống đối nhóm kẻ xâm nhập.

Xích Cửu Sát quay đầu hỏi:

- Rốt cuộc các ngươi nghĩ sao?

Những người kia đều là chủ thế lực lớn, bảo họ liều cả mạng sống thì làm khó họ quá.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không mở miệng.

Vô Lượng lão tổ ngẫm nghĩ rồi nói:

- Hay là chờ thêm chút nữa, nếu Lâm phong chủ không chống cự nổi nữa thì chúng ta xông lên cũng không muộn.

Vô Lượng lão tổ luôn tự hỏi lòng mình.

Tình huống này là thế nào?

Vì sao xảy ra chuyện như vậy?

Bọn họ đến đây, tuy bảo là trợ trận nhưng không phải đến chịu chết. Nhìn xem tình huống hiện giờ, bên kia đông như vậy, phải có mấy cái mạng mới đủ cho người ta đánh?

Xích Cửu Sát khinh thường nói:

- Hừ! Bỏ đi, dựa vào các ngươi thì e rằng heo mẹ cũng có thể lên cây!

Xích Cửu Sát lao về phía Lâm Phàm:

- Lâm phong chủ, ta đến giúp ngươi!

Vô Lượng lão tổ tức giận nói:

- Ôi choa, các ngươi nghe xem hắn ăn nói cái kiểu gì với chúng ta?

Đường đường là lão tổ mà bị người nói là không bằng cả heo nái, đây là nhục nhã, rõ rành rành.

Nếu là trước kia thì đây là vấn đề phải để mạng lại, bảo vệ tôn nghiêm của mình.

Nhưng giờ thì thôi đi, không phải lúc, xúc động quá mức không hay.

Lâm Phàm đi tới trước mặt một kẻ xâm nhập.

Tốc độ của hắn quá nhanh, mau đến nỗi dù là kẻ xâm nhập kia cũng không phản ứng lại.

Đạo cảnh ở trong mắt hắn như con kiến, có thể tùy tay bóp chết.

- A!

Kẻ xâm nhập rất trẻ tuổi, quần áo rất hoa lệ, Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện làm gã ngây ra, biểu tình hơi hoảng loạn, mắt lấp lóe tia bàng hoàng.

Gã không ngờ tốc độ của dân bản xứ này mau như vậy, khi xuất hiện ở trước mặt làm gã không phản ứng lại.

Lâm Phàm nhe răng:

- He he.

Hắn giơ cột đá đập về phía đối phương.

Khí thế ầm ầm đè ép hư không.

Kẻ xâm nhập trẻ tuổi muốn chạy nhưng kinh hoàng nhận ra hư không quanh người bị phong tỏa, muốn nhúc nhích một đầu ngón tay cũng khó khăn.

Kẻ xâm nhập hét rầm lên, trợn to mắt suýt lòi tròng:

- Không . . .!

Không ngờ người chết thứ ba sẽ là gã.

- Lâm phong chủ, ta đến giúp ngươi!

Xích Cửu Sát bỗng lao tới, khoảnh khắc ra tay giết kẻ xâm nhập.

- Trời ạ!

Tinh thần Lâm Phàm rung lên, linh cảm không may, cột đá đang đập xuống chợt khựng lại, hắn xoay người, một bàn tay bắt lấy Xích Cửu Sát.

- Ngươi muốn làm gì?

Cái tên này đến giành điểm của hắn đây mà.

Xích Cửu Sát ngơ ngác nói:

- Lâm phong chủ, ta đến giúp ngươi. Ngươi có một mình, không thể cậy mạnh.

Gã ra mặt hỗ trợ mà tại sao người ta không thèm để ý?

- Đừng, ngươi làm ơn trở về ngay, đứng chung chỗ với bọn họ, có thể tám chuyện, càu nhàu gì cũng được nhưng tuyệt đối đừng tới đây. Chỗ này có bản phong chủ bao hết, không liên quan gì tới ngươi.

Hắn phải đuổi Xích Cửu Sát đi, người này rõ ràng muốn cướp điểm của hắn, phải nghiêm khắc từ chối loại chuyện này.

Trong vực ngoại giới thì hắn có quan hệ không tệ với đa số thế lực, khó mà xuống tay, hiếm hoi lắm mới gặp mục tiêu có thể chém vậy mà sắp đối mặt tình huống bị người cướp giật, còn có thiên lý không? Còn lẽ công bằng không?

Xích Cửu Sát nghiêm túc phản bác:

- Lâm phong chủ, không thể làm vậy được. Có mắt đều thấy thực lực của những kẻ xâm nhập này cực kỳ mạnh mẽ, đây là tai họa lớn cho vực ngoại giới, chúng ta là người của vực ngoại giới, nếu không đoàn kết một lòng thì không tưởng tượng nổi hậu quả.

Gã không thể để chuyện này xảy ra, phải bùng nổ tất cả lực lượng đối kháng lại chuyện này.

Lâm Phàm híp mắt, người này thật sự muốn chia điểm của hắn, xem ra không dùng bạo lực thì khó giải quyết êm thắm.

Lâm Phàm hỏi:

- Rốt cuộc ngươi có đi không?

Nghe như ra mệnh lệnh cuối cùng.

Xích Cửu Sát nhìn thẳng vào mắt Lâm Phàm, lắc đầu nói:

- Ta không thể đi.

- Ngươi cố ý?

Xích Cửu Sát nói:

- Không phải, dù thế nào cũng quyết không đi, Xích Cửu Sát này không tham sống sợ chết như bọn họ.

Các lão tổ không ngồi yên, lớn tiếng phản bác:

- Trời ạ, tên Ma Đầu Xích Cửu Sát kia, ngươi có biết nói chuyện không vậy? Chúng ta chọc vào ngươi sao? Ngươi giỏi thì cứ lên, sao nói thành chúng ta là hạng người ham sống sợ chết?

Bọn họ không nhìn được nữa, đến đây, đầu óc suy nghĩ nhiều, phân biệt tình huống thế mà bị người nói là hạng người ham sống sợ chết.

Xích Cửu Sát khinh thường nói:

- Hừ! Các ngươi không tự hiểu mình có sợ chết hay không sao?

Gã quay sang nhìn Lâm Phàm:

- Lâm phong chủ, ngươi nói xem có phải bọn họ sợ chết không?

Lâm Phàm chớp chớp mắt, chuyện gì đây?

Tên này muốn làm gì? Đang yên lành sao gây ra việc lùm xùm này?

Vô Lượng lão tổ là người thứ nhất không ngồi yên, bay lên cao, tới trước mặt Xích Cửu Sát.

Mặt già đỏ rực chất chứa tức giận, Vô Lượng lão tổ quát:

- Xích Cửu Sát, hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng thì chúng ta không để yên cho ngươi!

Tinh Thần lão tổ cũng không nhịn được:

- Đúng vậy! Chúng ta đều là lão tổ của thế lực lớn, sao cho phép ngươi nhục nhã được!

Tuy Xích Cửu Sát thực lực mạnh mẽ nhưng bọn họ không sợ.

Binh Tổ không nhịn được, quyết bảo vệ tôn nghiêm của mình:

- Lâm phong chủ hãy nói xem việc này có phải là Xích Cửu Sát quá đáng lắm không? Chúng ta là hạng người sợ chết sao?

Lâm Phàm dừng động tác, không kịp giết kẻ xâm nhập.

Hắn rất bất mãn nhóm người này, đang cố câu giờ hay sao.

Lâm Phàm kiên nhẫn hỏi:

- Ta nói này, các ngươi có thể ngoan ngoãn ở trong tông môn, đừng đi ra phá được không?

Tiếp theo còn cần làm việc lớn, không cho phép bọn họ kéo dài thời gian.

Kẻ xâm nhập quần áo hoa lệ mới đi một vòng gần kề cái chết, tim đập rất nhanh, một giọt mồ hôi lăn dài trên trán.

Kẻ xâm nhập dám thề là nếu mới rồi người kia không xuất hiện thì có lẽ gã đã chết thật.

Quá khủng bố, không có chút đường chống cự.

Gã quay đầu nhìn nhóm người phe mình, môi mấp máy:

- Cứu ta!

Gã không định đấu cứng với đối phương mà trốn nhanh vào đám đông.

Nhưng khoảnh khắc gã nhích người.

Hơi thở chết chóc bao phủ bầu trời.

Gã vụt ngoái đầu lại, thấy cột đá đè ép khung trời.

- Không . . .!

Bùm!

Cột đá ầm ầm phủ lên đối phương, máu nhuộm trời xanh.

Lâm Phàm không thèm nhìn:

- Muốn chạy? Không hỏi xem bản phong chủ có đồng ý hay không.

Lâm Phàm phát hiện đối phương định bỏ chạy, đương nhiên là không nhịn được, trực tiếp một gậy đập chết đối phương.

Điểm vào tay mới là sự thật.

- A?

Đám lão tổ mới rồi còn cãi cọ chí chóe đều ngậm mồm, thộn mặt ra nhìn Lâm Phàm.

Lâm Phàm nhắc nhở:

- Bản phong chủ hỏi thật, các ngươi có thể yên phận ở bên dưới không? Dù xảy ra chuyện gì cũng đừng lại gần, nếu xảy ra chuyện gì thì không liên quan đến bản phong chủ.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, phải mở rộng sát kiếp.

- Lâm phong chủ, chuyện đó . . .

Bùm!

Xích Cửu Sát mới hé môi chợt ngừng bặt, con ngươi co rút, khó khăn ngước đầu lên, bụng bị đánh mạnh, gã cảm giác đầu óc trắng xóa.

Đám người Vô Lượng lão tổ ngạc nhiên:

- Lâm phong chủ, làm gì vậy?

Sao xuống tay với phe mình?

Tuy Xích Cửu Sát nói chuyện chói tai và đáng đánh nhưng cũng đừng đánh thật chứ.

Lâm Phàm ném Xích Cửu Sát mất năng lực hành động cho Vô Lượng lão tổ:

- Phiền phức, nói nhiều quá không chịu nổi, các ngươi mau mang y xuống. Việc ở đây không liên quan gì với các ngươi, đứng ngó được rồi, đừng động tay động chân.

Vô Lượng lão tổ đón lấy Xích Cửu Sát, nhìn thoáng qua rồi ngó Lâm Phàm, gật đầu nói:

- Tốt, không thành vấn đề.

Các lão tổ trở lại tông môn.

Vô Lượng lão tổ tràn đầy tiếc nuối nhìn Xích Cửu Sát, mang hơi hớm vui sướng khi người gặp họa:

- Đã bảo với ngươi là đừng lên mặt, bị đánh rồi thấy chưa, hối hận cũng không kịp.

Lâm Phàm bay lên cao, vai khiêng Không Gian Thần Trụ, nhìn một vòng.

Hắn ngoác miệng cười tươi:

- Không lãng phí thời gian, đánh thôi! Mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình!

Bình Luận (0)
Comment