Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
- Ừm, giỏi lắm, Tần huynh là người có lý tưởng.
Lâm Phàm cảm giác Tần Phong có thể sống đến bây giờ là kỳ tích.
Như hắn đây tràn ngập lòng chính nghĩa, khi làm việc chính nghĩa không biết bị người đập chết bao nhiêu lần.
Nhìn lại Tần Phong, đến nay còn có thể vui vẻ nhảy nhót, đủ thấy gã là người có khí vận lớn, không bị người đập chết, rất phi thường.
Tần Phong cười, được Lâm huynh khen ngợi làm gã rất thỏa mãn, chính nghĩa dù sao được người chấp nhận, trên con đường chính nghĩa gặp nhiều hiểm trở nhưng chỉ cần còn sống là còn có hy vọng.
- Đến rồi, nhanh quá.
Phong cảnh trước mắt biến đổi siêu nhanh, chớp mắt đã đến nơi khác.
Thực lực của Lâm Phàm quá kinh người.
Gã chưa đánh nhau với hắn nhưng bằng vào tốc độ này đủ khiến nhiều người cúi đầu chịu thua.
Bên dưới là một mảnh sơn cốc hoang vắng, có nhiều sơn cốc, nhiều cái hang, núp vào đây thì người bình thường khó phát hiện ra.
Lâm Phàm hỏi:
- Tần Phong, đây là đại bản doanh mà huynh nói?
Tuy chưa đi xuống xem kỹ hơn nhưng hắn ngửi được mùi bi ai, mùi hương của tuyệt vọng.
Tần Phong bất đắc dĩ nói:
- Ừ, kẻ xâm nhập cường giả nhiều như mây, chúng ta không thể xuất hiện quang minh chính đại, đành ẩn núp đi, nếu bị phát hiện thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
Có ai muốn trốn chứ?
Nhưng nếu không trốn sẽ bị người diệt sạch, kết cục càng thảm liệt hơn.
Trốn rồi còn bị người đánh tơi bời, gã mất hết mặt mũi.
- Đi xuống xem sao.
Hai người rơi xuống.
Có người núp trong góc khuất giám sát tình hình xung quanh.
Khi thấy Tần Phong thì hai người chạy ra từ chỗ tối.
- Tần Phong, ngươi về rồi!
Hai người lộ nét mặt vui mừng, có chút sốt ruột, trong thời gian Tần Phong đi vắng đã xảy ra một số chuyện.
Tần Phong giới thiệu sơ:
- Lâm huynh, hai vị này đều là thành viên trung kiên của Hải Quân.
Gã quay sang nhìn hai người, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tần Phong thấy sắc mặt của hai người không được tốt, trực giác trong thời gian gã ra ngoài đã xảy ra vài chuyện lớn.
Hai người ngước đầu nhìn Lâm Phàm:
- Chuyện này . . .
Bọn họ chưa biết người kia là ai, vì sao theo Tần Phong trở về.
Tần Phong biết nỗi băn khoăn của hai người, phất tay giải thích cho họ yên lòng:
- Vị này là Lâm huynh, tuyệt đối đáng tin, không sao đâu.
Nếu không thể tin tưởng Lâm Phàm thì Tần Phong không biết nên tin vào ai.
Hai người không biết lai lịch của Lâm Phàm, tuy Tri Tri Điểu từng đăng tin nhưng vực ngoại giới to lớn biết bao, sao có thể khiến mọi người đều biết.
Nhưng Tần Phong đã nói vậy thì bọn họ cũng yên lòng.
- Khi ngươi đi rồi chúng ta nhận được tin kẻ xâm nhập dẫn theo một số tông môn bị hàng phục đi trấn áp tông môn khác.
- Lúc chúng ta biết chuyện này thì suy nghĩ một phen, tập hợp đội ngũ đi cứu viện. Cán cân vốn nghiêng về phía chúng ta, nào ngờ kẻ xâm nhập ra tay, chúng ta không có đường đánh trả, bị đẩy lùi, còn chết nhiều người. Nếu không nhờ Hàn ca thi triển bí pháp đưa chúng ta đi thì e rằng tất cả đã ngã gục tại đó.
Hai người cực kỳ căm hờn, tức bể phổi, nhớ lại cảnh đó vẫn làm họ sợ.
Tình hình cực kỳ khốc liệt, cảm giác bất lực thấm sâu vào lòng người, không có chút đường chống cự.
Nếu không nhờ Hàn ca có bí pháp kinh người thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
Tần Phong siết chặt hai nắm tay, bấu chặt làm đầu ngón tay xanh trắng:
- Sao có thể như vậy?
Tần Phong không ngờ trong thời gian mình đi vắng xảy ra chuyện như vậy, mà dù gã có mặt thì kết cục cũng không tốt hơn gì.
Tần Phong bất đắc dĩ buông tiếng thở dài:
- Ài, Lâm huynh cũng nghe rồi đấy, uy thế của kẻ xâm nhập quá mạnh mẽ.
Lâm Phàm trợn trắng mắt, nói cái quỷ gì, hắn không nghe hiểu.
Uy thế của kẻ xâm nhập quá mạnh mẽ?
Giỡn hả.
Nhớ lại kẻ xâm nhập từng bị hắn giết đến kêu phụ gọi mẫu, Lâm Phàm câm nín.
Bọn họ thảm lắm có biết không? Có chỗ nào uy mãnh như mấy người tâng bốc?
Lâm Phàm nói:
- Đi xem thử.
Quá yếu thì đánh nhau rất khó khăn, nếu thực lực cường đại thì sẽ không gặp chuyện như vậy.
Tần Phong thành lập Hải Quân, bên trong không cắt cử chức vị gì, tương đương với chúng sinh bình đẳng, mọi người tụ tập lại với nhau vì tín niệm, mặc nhận Tần Phong làm thủ lĩnh.
Hai người đi đằng trước dẫn đường, thường nhìn về phía Lâm Phàm.
Không biết người trẻ tuổi này là ai? Có lai lịch thế nào?
Tần Phong mời đối phương đến làm gì?
Sức mạnh cá nhân dù rất cường đại cũng không thay đổi được gì.
Bên bọn họ cũng có cường giả Đạo cảnh, vốn tưởng có cường giả như vậy thì dù đụng phải kẻ xâm nhập cũng sẽ không thua te tua, nhưng hiện thực luôn dạy cho họ cách nhìn rõ thực tế.
Ở trong tay kẻ xâm nhập thì họ chẳng là cái đinh gì, thua té tát, suýt mất luôn mạng sống.
- Ui da, đau chết mất, nhẹ chút, nhẹ chút!
Lúc bước vào hang núi, hai bên có người bệnh bao vết thương.
Lâm Phàm nhìn qua, trông hơi thảm.
Một số xác chết nằm thẳng đơ, đã chết rồi.
Khuôn mặt Tần Phong nghiêm túc, muốn nói gì nhưng không biết nên nói sao, tất cả đều là người cùng gã cố gắng vì tín niệm chính nghĩa.
Nhưng đâu ngờ chỉ một trận chiến làm mất mát nhiều như vậy.
Lòng Tần Phong đau nhói.
Lâm Phàm quan sát bốn phía, rất muốn hỏi Tần Phong rằng chỗ các ngươi chỉ cần chung chí hướng là được nhập bọn sao?
Tu vi của đám người này không quá cao.
Đại Thánh cảnh?
Thông Thiên cảnh?
Đùa phải không?
Kẻ xâm nhập yếu nhất cũng cỡ Đạo cảnh, bằng vào đám người này làm sao ngăn cản bước chân của kẻ xâm nhập được? Chẳng khác nào đi tự sát.
Những người băng bó vết thương thấy Lâm Phàm thì thầm thắc mắc.
Người kia là ai?
Vì sao theo Tần Phong trở lại?
Tần Phong không đành lòng, gã hỏi:
- Chúng ta mất bao nhiêu huynh đệ?
Gã không ngờ mất mát nhiều người như vậy, còn người bị thương nữa, vết thương khá nặng, trong thời gian ngắn khó mà khỏe lại.
Người báo cáo tình huống lộ vẻ bi thương:
- Tổng cộng mất sáu mươi tám người, một trăm ba mươi hai người bị thương.
- Nhiều vậy sao.
Tim Tần Phong rớt cái bịch, thảm quá, rất thảm, mất mát nặng.
Lâm Phàm chợt thấy bóng người ở phía trước, hắn ngạc nhiên kêu lên:
- Ủa?
Bóng dáng kia rất quen thuộc, là người mà hắn luôn tìm kiếm.
Lâm Phàm nhấc chân bước tới trước.
Hàn Bích Không cúi đầu, không nhìn thấy mặt nhưng phát ra hơi thở nặng nề, suy sút.
Một cô nương ngồi ở trước mặt băng bó cho gã.
Hai người im lặng không lên tiếng.
Bộp!
Lâm Phàm đi tới trước mặt hai người, phát hiện bụng của Hàn Bích Không chảy ra máu, trong bụng còn ghim vũ khí bén hình tam giác, không biết là cái gì nhưng trông không phải vật bình thường.
- Hàn ca, hãy cố chịu đựng, ta sắp rút ra đây.
Giọng của cô nương dịu nhẹ nhưng hơi hoảng, với thực lực của họ bị chút vết thương như vậy không đáng gì, nhưng binh khí này là của nhóm kẻ xâm nhập, ẩn chứa lực lượng khủng bố. Nên muốn lấy ra rất khó khăn, không dễ dàng.
Hàn Bích Không khẽ ừ:
- Ừm.
Gã cố gắng nhịn đau, cũng cố gắng ngăn cản lực lượng phát ra từ binh khí này.
Với tu vi của gã đã có vài lần suýt bị lực lượng phát ra từ binh khí này đánh ngã, nhưng cuối cùng đều vượt qua.
Hàn Bích Không chợt cảm giác người đứng trước mặt mang hơi thở rất quen thuộc, gã ngước đầu lên, sắc mặt thay đổi, không tin được.
Hàn Bích Không kinh ngạc kêu lên:
- Sư . . . sư huynh, sao sư huynh ở đây!?
Hàn Bích Không không ngờ sư huynh sẽ xuất hiện tại chỗ này.
- Thật sự là ngươi, Hàn sư đệ. Trong thời gian này ngươi đi đâu? Tại sao không về tông môn?
Lâm Phàm không ngờ Hàn Bích Không tham gia vào Hải Quân, theo hắn biết thì lẽ ra Hàn Bích Không ở Nhật Chiếu tông mới đúng, sao chạy đến nơi đây?
Cô nương đang băng bó cho Hàn Bích Không nghe vậy ngừng động tác, nhìn nam nhân đứng phía sau.
Đây là sư huynh của Hàn ca?
Nhưng chưa nghe bao giờ.
Hàn Bích Không khó mà kể hết ra:
- Sư huynh, ta . . .
Gã vốn ở trong Nhật Chiếu tông, nhưng tình huống có nhiều bất ngờ, sau đó cơ duyên trùng hợp đưa đẩy gã tham gia vào Hải Quân.
Lâm Phàm phẩy tay ý bảo cô nương tránh sang một bên:
- Được rồi, khoan nói chuyện, để ta xem vết thương của ngươi.
Hắn cẩn thận quan sát vết thương.
Hàn Bích Không nói:
- Sư huynh, chỉ là vết thương nhỏ, không sao đâu.
- Không sao cái con khỉ! Tu vi của ngươi quá yếu, không xem hiểu tình huống bên trong. Đây là rót lực lượng tu vi Đạo cảnh vào trong, với thực lực của ngươi có thể sống đến bây giờ xem như may mắn. May mà mới rồi không rút ra, nếu không thì mạng nhỏ của ngươi cũng mất.
Cô nương ở một bên giật nảy mình, không ngờ sẽ như vậy:
- A?
Hàn Bích Không bất đắc dĩ, sư huynh nói quá thẳng, không cho người mặt mũi.
Thật ra tu vi của gã không yếu, nhưng ở trong mắt sư huynh thì vẫn yếu ớt, làm gã không biết nên nói cái gì.
Tần Phong sững sờ nhìn Hàn Bích Không, không ngờ Hàn huynh là sư đệ của Lâm huynh, gã rất bất ngờ, chưa nghe Hàn Bích Không kể bao giờ.
- Nhưng yên tâm, có sư huynh ở, mấy cái này là chuyện nhỏ. Chờ chút, ta tìm ít đan dược cho ngươi ngậm trong miệng.
Lâm Phàm lục tìm trữ vật giới chỉ, nhiều đan dược quá, hơi khó phân biệt.
Mục tiêu của hắn là trị thương, cần dược hiệu mạnh, thứ khác thì hắn không có nhiều chứ đan dược bao la, có đủ loại, xem như kho tàng đan dược di động hình người.
- Tìm được rồi!
Lâm Phàm lấy một viên đan dược ra nhét vào miệng Hàn Bích Không.
Lúc đan dược được lấy ra, mùi thuốc nồng nặc làm mọi người giật mình, chỉ nhìn bằng mắt thường đã nhìn ra đan dược này chắc chắn không phải vật phàm.
- Không sao đâu sư đệ, tay của sư huynh rất nhanh, bảo đảm không có chút cảm giác.
Tay Lâm Phàm cầm binh khí tam giác, hơi gồng sức.
Phụt!
Máu tuôn ra.
Dù có đan dược làm dịu vẫn khiến Hàn Bích Không khẽ rên, máu tươi từ mặt nạ chảy xuống.