Không lâu sau.
Bên ngoài có uy thế khủng bố lan tràn đến, như núi nặng nề đè trên mình mọi người.
- Đến, kẻ xâm nhập đến rồi, chúng ta bị phát hiện!
Những người chưa rời đi rất là khủng hoảng.
Lúc chưa cảm nhận kẻ xâm nhập đến thì tuy họ sợ nhưng không bối rối như bây giờ.
Cảm giác khủng bố nghiền áp, cả người của họ như rơi vào hầm băng, tay chân lạnh lẽo, muốn chạy cũng không có sức lực.
- Là nơi này, bọn họ trốn ở chỗ này!
Bên ngoài vọng vào giọng nói quen thuộc, hình như là Triệu Tùng.
- Giọng đó là . . .
Có người biểu tình phức tạp, trên mặt tràn ngập khó tin.
Triệu Tùng mới vừa đi không lâu, giờ lại nghe giọng của gã.
Mọi người có linh cảm không may.
Giọng nói kiêu căng vang bên ngoài:
- Ra hết đi, người buông xuống đại nhân đã đến, các ngươi muốn trốn đi cũng vô dụng.
Nghe kỹ thì đúng là Triệu Tùng.
- Chết tiệt, tên này đi thì cứ đi, không ngờ hắn thần phục trong tay kẻ xâm nhập, đáng giận!
Đa số người cực kỳ trơ trẽn với hành vi này.
Muốn rời đi thì họ sẽ không phàn nàn gì, ai có chí nấy, Hải Quân không phải tổ chức bắt buộc giữ người, đi hay ở là tự do của cá nhân.
Nhưng vừa đi đã tham gia vào kẻ xâm nhập, hành vi này rất ác liệt.
Tâm tình Lâm Phàm sung sướng:
- Đến nhanh thật.
Thành viên tiên phong của kẻ xâm nhập rất yếu, đơn giản như nghiền chết con kiến. Giờ hắn biết lại có cường giả trong kẻ xâm nhập đến, khiến hắn rất hưng phấn.
Trái tim lâng lâng cần được trút ra, thắng mãi dễ khiến người lạc mất bản thân, sa đọa trong vũng lầy kiêu ngạo. Cần phải chiến đấu, tốt nhất là bị người đánh chết, hắn cần cảm giác đó nhất.
Tần Phong lên tiếng:
- Lâm huynh, ta đi ra với huynh.
Tuy không đánh lại người ở bên ngoài nhưng gã tuyệt đối sẽ không lùi bước trong trường hợp này.
Lâm Phàm ngăn lại:
- Không cần, ngươi ở lại đây là được, không cần các ngươi giúp đỡ.
Tần Phong nhìn Lâm Phàm, muốn nói chuyện nhưng không thốt nên lời.
Răng rắc!
Lâm Phàm bẻ cổ, cười tươi đi ra ngoài.
- Đừng hoảng, hôm nay là bữa tiệc thịnh soạn.
Hắn nói xong khóe môi nhếch cao.
Tần Phong thấy nụ cười đó, cảm giác hơi gai người, tự tin quá mức.
Bên ngoài.
Triệu Tùng chân chó đứng cạnh kẻ xâm nhập.
Gã chỉ muốn chửi thề, vốn muốn trốn khỏi đây, nào ngờ giữa đường đụng phải kẻ xâm nhập. Chưa kịp đầu hàng đối phương thì người theo gã rời đi đã tấn công kẻ xâm nhập.
Triệu Tùng nhìn mà suýt ướt quần, muốn ngăn cản đã không còn kịp.
Triệu Tùng khom lưng, mắt hí lấm lét, thấp hèn nói:
- Chủ nhân, bọn họ núp trong hang núi bên dưới.
Gã hoàn toàn vứt bỏ mặt mũi.
- Ừm!
Nam nhân có mái tóc vàng tỏa sáng, người thẳng tắp, chiến giáp màu vàng phủ lên người thêu hoa văn kinh người. Dù nam nhân chỉ đứng im thì không gian quanh người gã cũng nhẹ chấn động, các hạt màu vàng từ người gã khuếch tán ra bốn phía.
Kẻ xâm nhập xung quanh kính cẩn đứng bên nam nhân.
Khi đối phương chưa đến vực ngoại giới thì bọn họ mạnh nhất, có địa vị cao nhất. Bây giờ Chân Thần Tử đến, tất cả phải đứng sang một bên hết.
Lâm Phàm đi ra khỏi hang núi:
- Đến đông đủ rồi?
Hắn ngước nhìn trời, mặt trời hơi chói mắt.
- Không khí rất tốt.
Cánh mũi hít hà, trong không khí không có mùi nhưng hắn đinh ninh là có, ai nói không khí không có mùi thì đứng ra ngửi thử.
Triệu Tùng vội nói:
- Chủ nhân, hắn là người được Tần Phong mang về, chắc chắn cả đám đều ở bên trong!
Gã phải biểu hiện ra giá trị của mình trước mặt chủ nhân, không thì khó đoán tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm hét to:
- Này, những kẻ xâm nhập các ngươi chiếm cứ Hằng Thiên Vực mà sao chỉ có vài tên đến đây? Còn ai nữa không?
Lâm Phàm không ôm chút hy vọng nào với kẻ xâm nhập bình thường, tuy có thể tăng lên nhiều điểm nhưng giết chán chết.
Triệu Tùng bước ra một bước, nạt nộ Lâm Phàm:
- Láo xược! Vị này là người buông xuống đại nhân, Chân Thần Tử Tư Mã Long Vân, nhà ngươi dám láo lếu, còn không mau quỳ xuống!
Leng keng!
- Nói nhảm nhiều quá.
Lâm Phàm lấy Không Gian Thần Trụ ra, định bắt đầu đánh, nói nhiều tốn nước miếng.
- Hưm? Không Gian Thần Trụ?
Tư Mã Long Vân nhận ra ngay cây cột đó là Không Gian Thần Trụ.
Gã vẫn tin đường hầm không gian bị trục trặc, nếu không thì vì sao bọn họ buông xuống gặp nguy hiểm? Giờ thấy Không Gian Thần Trụ thì đã hiểu, âm dương hợp nhất, đã thành một thể.
Ngay lúc này, Lâm Phàm hành động, hắn giơ Không Gian Thần Trụ đập mạnh trong không khí.
- Nói nhảm nhiều quá, có thể sống tiếp rồi hãy nói chuyện với bản phong chủ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Gậy quất qua, không gian nổ đì đùng.
Những kẻ xâm nhập đi theo đến đều giễu cợt nhìn, nhưng rồi tất cả mặt biến sắc.
Bùm!
Vết rạn đen dày đặc trên hư không, dòng chảy ngược hư không khủng bố bị trùng kích dâng trào sóng thần.
Nguyên góc trời rung rinh lắc lư như thể tùy thời tan vỡ.
Tư Mã Long Vân ngạo nghễ đứng đó, một tay chộp Không Gian Thần Trụ, vẻ mặt khinh thường nói:
- Hừ, có biết ngươi muốn bị thương ai không?
Nhưng giây sau Tư Mã Long Vân ngây người, khó tin ngoái đầu nhìn.
Kẻ xâm nhập đi theo gã đến đều tê liệt, người nổ cái bùm, mưa máu rơi lộp độp.
Tư Mã Long Vân hóa đá:
- Chuyện gì xảy ra?
Rõ ràng gã đỡ đòn rồi mà sao bọn họ vẫn gặp bất trắc?
Triệu Tùng ở trước mặt Tư Mã Long Vân giữ tư thế cũ, không nhúc nhích, như đã chết.
Răng rắc!
Trên mặt Triệu Tùng lan tràn vết rạn, người vỡ thành nhiều mảnh.
Lâm Phàm cười nói:
- Này, ngươi đỡ thì cứ đỡ, nhưng phải suy xét đến bản phong chủ quất qua kéo theo gió lốc mạnh còn hơn Đạo cảnh, những tên kia muốn ngăn cản chẳng khác nào nằm mơ.
Hắn đập đường gậy hết sức nghiêm túc.
Nếu không có nam nhân mặc giáp vàng thì có lẽ Lâm Phàm sẽ chơi với nhóm kẻ xâm nhập này, nhưng đã xuất hiện người mạnh mẽ hơn, chơi đùa với kẻ yếu rất chán.
Chẳng bằng trực tiếp giải quyết, rảnh tay chơi với người mạnh nhất, vậy mới vui.
Tư Mã Long Vân giật nảy mình nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi . . .!
Gã không dám tin chuyện như vậy sẽ xảy ra.
Đối phương chỉ có tu vi Đạo cảnh, sao ngăn được gã? Không thể nào.
Tư Mã Long Vân nhìn quanh, mới rồi còn có một đám người làm bạn nhưng nay chỉ mình gã cô độc.
Tất cả diễn ra quá nhanh, khiến người không phản ứng lại.
Tư Mã Long Vân kinh ngạc hỏi:
- Tu vi của ngươi không phải Đạo cảnh?
Chắc chắn rồi, thực lực của đối phương chắc không phải Đạo cảnh, nếu không thì tuyệt đối không có uy thế như vậy.
Nhưng vô lý, vực ngoại giới cao nhất là tu vi Đạo cảnh, sao xuất hiện tồn tại mạnh hơn được?
Lâm Phàm ngoắc ngón tay:
- Mắt bị mù à? Bản phong chủ là tu vi Đạo cảnh, ngươi đừng thấy không đánh lại bản phong chủ thì mưu toan tâng bốc tu vi của bản phong chủ lên, tìm lý do cho sự thất bại của mình, làm vậy không được.
Lâm Phàm rất hào hứng.
Hắn đợi bao lâu rồi?
Rốt cuộc đợi đến một người có thể đánh thỏa thích. Từ sau khi tu vi đến Đạo cảnh thì vực ngoại giới này không vài người có thể đánh nhau với hắn.
Đương nhiên vẫn có loại người đó, nhưng đều bị nhốt trong cấm địa, và không phải con người.
Tư Mã Long Vân lạnh lùng trừng Lâm Phàm:
- Vớ vẩn, ngươi mới mù! Không ngờ vực ngoại giới có người như ngươi, ghi chép sai lầm, nhưng không sao, dù tu vi của ngươi vượt qua Đạo cảnh thì hôm nay vẫn phải chết tại đây!
Tay chộp Không Gian Thần Trụ gồng sức, lực lượng mạnh mẽ tích lũy trên đầu ngón tay.
- A!
Tư Mã Long Vân hét lớn, muốn giật lại Không Gian Thần Trụ và ném Lâm Phàm ra ngoài.
Nhưng diễn ra cảnh lúng túng.
Không Gian Thần Trụ không nhúc nhích, mặc cho Tư Mã Long Vân gồng sức cỡ nào thì nó không có chút phản ứng.
- Ngươi làm gì vậy? Không thấy mất mặt à? Ngươi muốn cướp Không Gian Thần Trụ từ tay bản phong chủ? Nhưng chút sức đó không đủ đâu.
Lâm Phàm cảm giác đối phương rất mất mặt.
Nếu sức lực cuồng bạo một chút, hoặc có thể lung lay Không Gian Thần Trụ trong tay hắn thì không mất mặt đến vậy.
Nhìn xem, Tư Mã Long Vân gào to muốn rách họng nhưng vô dụng, Không Gian Thần Trụ ở trong tay gã không nhúc nhích, Lâm Phàm nhìn mà tội nghiệp giùm.
Tư Mã Long Vân tức xì khói:
- Ngươi . . .!
Tư Mã Long Vân chưa từng gặp chuyện như vậy, giờ nó diễn ra ngay trước mắt.
- Cái tên đáng giận, ngươi dám trêu đùa ta, ta muốn ngươi trả giá đắt!
Tư Mã Long Vân xòe năm ngón tay chộp không khí.
Hư không phẳng lặng chợt nổi sóng gió, các đốm sáng bỗng sinh ra, lan tràn trong không khí, ngưng tụ trong tay Tư Mã Long Vân.
- Đạo cảnh, ta sẽ cho ngươi xem lực lượng cao hơn Đạo cảnh khủng bố đến mức nào.
Tư Mã Long Vân đẩy tay ra, ánh sáng tụ lại tỏa thần quang chói lòa.
- Cái thứ gì?
Lâm Phàm rất tò mò, không biết thế công của đối phương như thế nào.
Hắn cảm nhận lực lượng siêu khủng bố ập đến, không gian bị lực lượng này đè ép biến mất.
Lâm Phàm bỗng giơ ngón tay điểm vào phía trước.
Bùm!
Vang tiếng nổ trầm đục.
Một vòng xoáy màu đen hiện ra trước mặt Lâm Phàm, bị hắn chỉ một cái chặn lại.
Lâm Phàm cau mày:
- Hưm?
Không gian xung quanh như khí thể bị vòng xoáy màu đen không ngừng hút vào, sức hút mãnh liệt bộc phát ra.
- Có chút ấn tượng.
Tuy không dám hiểu đối phương dùng cách gì sinh ra uy thế như vậy, nhưng phải công nhận là rất lợi hại, như lỗ đen.
Lâm Phàm giơ tay đập một phát.
Bùm!
Vòng xoáy màu đen bị lực lượng này trùng kích thì nổ tung, biến mất ở trước mắt.
- Cái quỷ gì!
Mặt ngoài Tư Mã Long Vân bình tĩnh nhưng bên trong sợ đứng tim.
Đùa hả trời.