Vỡ nát quá nghiêm trọng.
Mặt đất tan nát, rậm rạp vết nứt, sắp thành vùng đất hoang vu.
Lâm Phàm tự mình phản tỉnh:
- Không thể nào làm vậy, nếu cứ đánh một kẻ xâm nhập như thế này thì vực ngoại giới sẽ bị đánh nát.
Đây là lỗi của hắn, do hắn gửi gắm kỳ vọng quá cao vào tên này, chờ xem trạng thái mạnh nhất của gã.
Sau khi xem trạng thái mạnh nhất xong, Lâm Phàm nhận ra mình bị lừa.
Yếu hơn gà bệnh, làm người ta câm nín.
Trong hang núi.
- Hình như bên ngoài đã yên lặng?
Các thành viên Hải Quân rất hoảng hốt, vừa rồi động tĩnh quá lớn, uy áp ập đến làm họ không đứng thẳng được.
Bọn họ không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, không rõ tình hình chiến đấu thế nào.
Hàn Bích Không thầm lo:
- Sư huynh . . .
Tuy sư huynh rất mạnh nhưng không đến mức vô địch.
- Đi, ra ngoài xem, trốn trong chỗ này không phải là cách. Sống hay chết đều có số, suy nghĩ quá nhiều không ích chi.
Tần Phong đã nghĩ thoáng, tránh được một lúc không thể trốn cả đời, dù kết quả thế nào đều phải đối mặt.
- Chắc Lâm huynh thắng rồi.
Đây là điều mà Tần Phong mong mỏi, nếu Lâm huynh không may chết đi thì tàn đời.
Cửa hang bị vùi lấp, mới rồi đánh nhau quá kịch liệt, hang núi cứng rắn cũng không ngăn nổi uy thé cỡ đó.
Bọn họ đào đất lấp cửa hang ra, nhìn tia nắng bên ngoài, hít một hơi không khí trong lành đầu tiên.
Có người mở miệng nói:
- Các vị, muốn hít vào thì hít nhiều chút, có lẽ đây là lần cuối chúng ta hít không khí vào.
Câu này nghe thê sờ thảm.
Mọi người nghe vậy ủ rũ cúi đầu, nói có lý, có lẽ đây đúng là lần hít thở cuối cùng.
- Ài.
Một tiếng thở dài lột tả hết bất đắc dĩ trong lòng mọi người.
Đám người liên tục hít ngửi không khí, muốn vĩnh viễn nhớ kỹ mùi này.
Trước kia không cảm giác không khí tốt cỡ nào, nhưng lúc này bọn họ đột nhiên phát hiện không khí quý giá, có thể hít một hơi là họ đã thỏa mãn rồi.
Tần Phong đi ở phía trước, gã là thủ lĩnh của Hải Quân, lẽ tất nhiên là người thứ nhất đối mặt kẻ địch mạnh.
- Một mảnh hoang tàn.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi người ngây ngẩn. Quá thê thảm, mặt đất thủng lỗ chỗ, có nơi bị đánh thủng tuôn trào dung nham.
Có người kinh sợ, tim đập nhanh:
- Chiến đấu thảm liệt đến mức nào mới tạo thành tình cảnh như vậy?
Rất khủng bố, không thấy tận mắt thì không cách nào biết đã xảy ra chiến đấu kinh người đến mức nào mới tạo thành cảnh tượng này.
Tần Phong thấy Lâm Phàm đứng ở phía xa, mừng rỡ vội chạy qua:
- Lâm huynh!
Hàn Bích Không thở phào, xem ra sư huynh thắng rồi.
Thành viên Hải Quân còn ở lại đều rất bất ngờ, bọn họ không ngờ người mà Tần Phong mang về lợi hại đến thế.
Lúc trước bọn họ không tin một câu nào đối phương nói, cho rằng khoác lác, nhưng nay xem ra người ta toàn nói thật.
Tần Phong lo lắng hỏi:
- Lâm huynh có sao không?
Nhìn tình cảnh chốn này là biết xảy ra chiến đấu kịch liệt cỡ nào rồi, chắc chắn đã trải qua trận khổ chiến.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Có chuyện gì được, không có gì cả.
Hắn bất đắc dĩ, thất vọng.
- Vậy bọn họ . . .?
Tần Phong không rõ có bao nhiêu người nhưng giờ không thấy một bóng người, bên cạnh có cái xác không đầu, tính là một người vậy.
Lâm Phàm thản nhiên nói:
- Chết hết rồi.
Lâm Phàm vô cùng thất vọng với đám kẻ xâm nhập này, làm biếng nói nhiều.
Cường giả ở đâu?
Chắc còn chưa xuống.
Người xung quanh nghe câu này thì trái cổ lên xuống, biểu cảm ngốc như gà gỗ.
Kẻ xâm nhập chết hết rồi?
Kẻ xâm nhập đánh bọn họ như chó nhà có tang, chạy như vịt vậy mà bị người trẻ tuổi trước mắt giết rồi?
Kinh người, thật sự quá kinh người.
Lâm Phàm hỏi:
- Sư đệ có tính toán gì không? Định theo ta trở lại hay tiếp tục ở lại đây?
Lâm Phàm biết Hàn Bích Không có ý nghĩ của mình, chắc gã sẽ không quay lại. Nhưng hắn vẫn muốn hỏi, xem như quan tâm sư đệ.
Hàn Bích Không trả lời:
- Sư huynh, ta tạm thời không muốn trở về, nơi này có đồng bạn mà ta quen, ta muốn cùng họ đi đến cuối cùng, cho đến khi nào đuổi hết kẻ xâm nhập đi.
Gã có về tông môn cũng không làm việc gì, chẳng bằng xông pha bên ngoài tôi luyện tu vi.
Lâm Phàm nhắc nhở:
- Ừm, vậy cũng được. Một mình ở bên ngoài chú ý an toàn, gặp đối thủ nào không đánh lại thì ưu tiên giữ mạng sống.
Hàn Bích Không đáp:
- Vâng, sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ chú ý an toàn.
Tần Phong tiến lên hỏi:
- Lâm huynh định về?
- Ừ, cũng nên về. Bản phong chủ không muốn nói nhiều nhưng đám kẻ xâm nhập này quá yếu, không nổi hứng lên được, nếu không phải . . .
Lâm Phàm không nói hết câu, lắc đầu thở dài.
Hắn rất muốn nói rằng nếu không phải vì thiếu điểm thì hắn lười giết bọn họ.
Nhóm người Hải Quân nghe câu đó thì muốn khóc.
Bọn họ liều mạng cũng không giết kẻ xâm nhập được, nhưng ở trong miệng người khác thì yếu xìu.
Vì sao cách biệt giữa người với người lớn đến thế.
Lâm Phàm ngoắc ngón tay, mớ trữ vật giới chỉ bị lôi kéo bay vào tay hắn.
Tiếc rằng có trữ vật giới chỉ nát bấy trong cuộc chiến vừa rồi, thành tro tàn không vớt vát được, nhưng may mà trữ vật giới chỉ của Tư Mã Long Vân còn nguyên.
Tần Phong nhìn cảnh tượng trước mắt, một lần nữa bị giật nảy mình.
Số trữ vật giới chỉ này đều là của kẻ xâm nhập, nhìn sơ thì khá nhiều, vậy chẳng phải là Lâm huynh giết một đám người? Siêu khủng.
- Sư đệ chờ chút, để ta xem trong này có thứ ngươi cần không.
Lâm Phàm lục tìm.
Hàn Bích Không không trở về tông môn, đan dược cần cho việc tu luyện chắc chắn thiếu thốn, làm sư huynh không thể để mặc sư đệ chịu khổ ở bên ngoài được.
- Tìm ra rồi!
Trong trữ vật giới chỉ của kẻ xâm nhập đúng là có nhiều thứ tốt.
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Hàn Bích Không được cho nhiều đan dược và một ít bảo bối.
Hàn Bích Không nhận mỏi tay, ngại ngùng nói:
- Sư huynh giữ mớ bảo bối này lại đi, không cần cho ta hết.
Sư huynh quá tốt với gã, làm gã cảm động suýt khóc.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Không cần, mấy thứ này không có ích gì với sư huynh, chỉ là đồ chơi luyện sức ngón tay.
Hắn nói thật lòng, vì khiến sư đệ tin, hắn cầm một thanh trường kiếm xanh biếc rồi ngón tay bóp mạnh.
Trường kiếm nhìn là biết không tầm thường thoáng chốc bị xếp nếp đến tận phần chuôi.
- A?
Mọi người trợn mắt há hốc mồm như gặp quỷ.
Lâm Phàm chắp tay sau lưng:
- Ài, sư đệ không hiểu, sư huynh không xem trọng mấy cái vật ngoài thân này. Như nhóm kẻ xâm nhập mới đến, vốn tưởng họ rất mạnh, cho sư huynh cảm nhận niềm vui sướng khi chiến đấu, nhưng hiện thực tàn nhẫn, bọn họ yếu xìu, không đỡ nổi một chiêu. Sư đệ hãy nhìn cái tên không đầu này, hắn nói mình vượt qua Đạo cảnh đỉnh, bước chân vào cảnh giới khác, nhưng cuối cùng vẫn khiến sư huynh thất vọng. Thôi không nói nữa, nói nhiều hơn thì sư đệ cũng không hiểu được cảm giác cô đơn không gặp địch thủ.
Hắn không muốn nói nhiều, đã mạnh đến làm hắn tuyệt vọng.
- Tần huynh, sư đệ, các vị, chào tạm biệt.
Lâm Phàm nói xong bay lên cao, biến mất tại chỗ, để lại đám người thộn mặt ra.
Hàn Bích Không lẩm bẩm:
- Ta cảm giác sư huynh rất tịch mịch.
Cô nương lo việc băng bó cho Hàn Bích Không thắc mắc hỏi:
- Hàn ca, có khi nào nói sai rồi không? Sư huynh của Hàn ca ở trong tông môn có nhiều người làm bạn thì sao thấy tịch mịch được?
Hàn Bích Không lắc đầu nói:
- Không phải kiểu tịch mịch đó mà là tịch mịch vì không gặp được đối thủ, tuy ta chưa thể nghiệm cảm giác này nhưng cũng cảm nhận được sự bất đắc dĩ của sư huynh.
Người xung quanh nhìn Hàn Bích Không, không biết nên nói cái gì.
Ra oai lố đến phát mệt.
Bọn họ muốn đập đầu tự sát cho rồi, cách biệt quá lớn, như trời với đất.
Hư không.
Lâm Phàm bay về tông môn.
- Kẻ xâm nhập thật sự có cường giả đến, nhưng còn quá yếu, chờ tiếp vậy.
Lâm Phàm đã chuẩn bị sẵn sàng, đợi cường giả thật sự đến.
Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm rời đi không lâu, trong khoảng thời gian hắn vắng mặt không ai tìm đến Viêm Hoa tông, tính an toàn khá cao.
Nhưng nàng treo cổ vẫn bắt lấy Lâm Phàm, đòi thực hiện lời hứa lúc trước, phải kể chuyện hai ngày cho nàng.
- Bà nội nó, hối hận không kịp!
Lâm Phàm rất muốn tự sát, nhưng hết cách, không kể chuyện là thất hứa, đối với người cực kỳ chú trọng thành tín như hắn sao có thể làm ra chuyện đó được.
Hai ngày sau.
Nàng treo cổ vừa lòng đi ngủ.
Lâm Phàm quay về mật thất, một kiếm chém chết mình, mười giây sau tinh khí thần đến đỉnh.
Trong trữ vật giới chỉ của Tư Mã Long Vân có công pháp, thu hoạch ngoài ý muốn là được một môn ngạnh công, phẩm chất tạm được.
Oong!
Ngay lúc này, có uy thế kinh khủng bộc phát bên trên tông môn.
- Hưm?
Lâm Phàm đẩy mở cửa đá, lao nhanh đi đại điện tông môn.
Hơi thở kia phát ra từ đại điện tông môn.
Chỗ đại điện tông môn dựng một pho tượng đá, tượng đá Viêm Hoa Đại Đế. Giờ phút này, tượng đá tỏa sáng, đôi mắt bằng đá đảo tròn như vật sống.
Thiên Tu bị kinh động, sắc mặt thay đổi, hơi thở kia quá quen thuộc.
Các đệ tử tông môn tụ tập lại, bọn họ cũng bị tượng đá này hấp dẫn.
Lữ Khải Minh hỏi:
- Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?
- Không biết, đi xem đã.
Lâm Phàm tò mò, trực giác điềm xấu.
Đến đại điện.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão sư, tượng đá này có động tĩnh, lão sư đoán có khi nào ý chí của Viêm Hoa Đại Đế buông xuống, muốn làm chuyện gì không?
- Chờ xem tình huống đã, chỉ mong không bị đồ nhi đoán trúng.
Thiên Tu cảm giác chuyện này hơi phức tạp, nhưng trước khi tìm hiểu rõ thì không tiện nói gì.
Tượng đá mở miệng nói:
- Ta là ai? Các ngươi còn nhớ không?
Câu nói đầu tiên làm mọi người trợn mắt há hốc mồm, hình như đang chất vấn tất cả người Viêm Hoa tông.
Không ai trả lời.
Các đệ tử cùng nhìn về phía Lâm Phàm.
Ở trong lòng họ thì sư huynh mới là đầu tàu.
Thiên Tu không lên tiếng, nhóm Hỏa Dung im lặng.
Bọn họ tin giọng nói này đúng là của Viêm Hoa Đại Đế, nhưng trực giác không may.
Lâm Phàm xòe tay:
- Các người nhìn ta làm chi? Ai biết thì người đó trả lời.
Hắn hô to:
- Tông chủ đâu rồi? Mau lại xem chuyện gì đây, tượng đá biết nói! Tông môn có quỷ!
Mọi người thộn mặt ra.
Sư huynh, đừng giỡn chứ, sao sư huynh không biết được?