Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 943 - Chương 943: Tránh Né Tai Nạn Là Trách Nhiệm Của Mỗi Người

Chương 943: Tránh né tai nạn là trách nhiệm của mỗi người Chương 943: Tránh né tai nạn là trách nhiệm của mỗi người

- Lão sư thật là tràn đầy tình cảm.

Lâm Phàm rời khỏi chỗ lão sư, nhớ đến biểu tình cảm tính của lão sư làm hắn tự nhủ lòng phải bảo vệ Viêm Hoa tông thật tốt. Mặc cho hạng rắn chuột nào muốn đến Viêm Hoa tông gây sự đều phải cho bọn họ có đến không về.

Nhưng trước đó, Lâm Phàm cảm giác cần phải tăng cao tu vi lênđã.

Còn về đối phương muốn làm chuyện gì thì hắn không quan tâm.

Nếu chân thân có thể buông xuống thì đối phương đã làm từ lâu, dù buông xuống thật hắn cũng không e dè.

Không chống lại nổi thì mở ra vận rủi cuồn cuộn, tiễn về chầu trời hết, tuy rất tiếc không thể tự tay chém giết nhưng hết cách, ai kêu thực lực của đối phương lợi hại đến thế.

Lữ Khải Minh thấy sư huynh định đi thì tiến lên hỏi:

- Sư huynh định đi ra ngoài hả?

Lâm Phàm đáp:

- Ừm, ở trong tông môn cũng lâu rồi, nên tu luyện.

Gần hết điểm rồi, cần ra ngoài hốt một mớ.

Lữ Khải Minh thấy sư huynh lại sắp đi tu luyện thì bội phục sát đất, gã chưa bao giờ thấy sư huynh tạm dừng trên con đường tu luyện.

- Chủ nhân!!!

Thanh Oa từ xa nhảy lên, chân sau mạnh mẽ, nhảy một cái có thể lên cao vút.

Bóng xanh vạch một đường sáng rực rỡ trên không trung.

Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:

- Thanh Oa, ngươi làm gì vậy?

Khi không có việc gì là con ếch này sẽ không tìm hắn, giờ nó chủ động tới cửa, có ẩn ý gì đây, phải cảnh giác mới được.

Lâm Phàm đã phát hiện chỉ số thông minh của Thanh Oa tiến bộ rất lớn trong thời gian này, nếu lơ là rất có thể bị nó leo lên đầu.

Lữ Khải Minh ôm quyền chào:

- Oa Sư.

Viêm Hoa tông có được thịnh thế như ngày nay toàn nhờ sư huynh, nhưng công lao của Oa Sư cũng rõ rành rành, không thể thay thế.

Nếu không nhờ Oa Sư dạy các Luyện Đan Đại Sư trong tông môn luyện đan thì không thể thỏa mãn các đệ tử.

Sau khi vực ngoại giới dung hợp, Lữ Khải Minh cảm giác Oa Sư không phải con ếch tầm thường, chắc chắn là đại nhân vật nào đó.

- Ừm!

Khi Thanh Oa đối mặt với Lâm Phàm sẽ lộ vẻ cục súc, nhưng với Lữ Khải Minh thì nó xụ mặt xuống, ra vẻ bình tĩnh, ung dung, có phong phạm cao nhất.

Bộp!

Lâm Phàm chụp lên cái đầu xanh bóng lưỡng của Thanh Oa:

- Nói mau, có chuyện gì?

Thanh Oa giơ chân ôm đầu, hơi đau, hơi bị hoảng.

Thanh Oa chớp chớp mắt to cỡ hạt đậu, hơi sợ hỏi:

- Có phải chủ nhân định rời khỏi tông môn?

- Sao ngươi biết?

Lâm Phàm rất giật mình, hắn chưa nói cho ai biết mình đi ra tông môn, nào ngờ Thanh Oa đã biết, có bí ẩn gì đây.

Lữ Khải Minh ngạc nhiên nhìn Oa Sư, mới rồi gã chỉ dò hỏi có phải sư huynh muốn ra ngoài không, chẳng ngờ Oa Sư cũng biết.

Thanh Oa nhảy một cái đến gần chân Lâm Phàm, vươn chân trước ra ôm giày, thân hình nhỏ bé bộc phát ra sức mạnh to lớn, nước mắt nước mũi chảy dài, bộ dạng đó khiến người hoang mang không hiểu ý.

- Chủ nhân không thể đi!

Lâm Phàm nhấc Thanh Oa lên để gần sát mặt, ánh mắt giao nhau:

- Làm gì đấy? Nói chuyện rõ ràng chút được không?

Thanh Oa hít sâu một hơi, biểu tình trở nên cực kỳ nghiêm túc:

- Chủ nhân, ta thi triển thuật kinh thiên tính ra Viêm Hoa tông có nạn lớn.

- ???

Đầu Lâm Phàm đầy dấu hỏi. Thanh Oa nói cái quỷ gì? Dám bảo Viêm Hoa tông có nạn lớn, hắn hoàn toàn không tin.

Nhưng Lâm Phàm vẫn giữ sự bình tĩnh, hỏi:

- Vậy sao? Thế thì ngươi nói xem nạn lớn đến vào lúc nào?

Thanh Oa trả lời:

- Theo kết quả suy tính của ta sẽ có nạn lớn sau khi chủ nhân rời đi.

Nó chửi thầm trong bụng.

Theo sự hiểu biết thời gian gần đây thì Thanh Oa rất muốn đập đầu tự sát.

Kẻ xâm nhập không đến chọc vào kẻ bỏ mạng, nhưng hắn thì giỏi lắm, làm như sợ người ta không biết đến hắn, điên cuồng đánh kẻ xâm nhập. Giờ kéo thù hận đến, chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng.

Cường giả đến chỉ là vấn đề về thời gian.

Lâm Phàm nhìn Thanh Oa:

- Ngươi nói khi ta rời đi tông môn sẽ có nạn lớn, vậy ngươi nói xem nếu ta không đi thì có tai nạn hay không?

Rõ ràng chỉ là con ếch biết luyện đan, từ khi nào kiêm luôn nghề bói toán?

Thật khiến người khó hiểu.

Lữ Khải Minh đứng một bên ghi nhớ mọi chuyện đang diễn ra.

Gã rất quan tâm an toàn của tông môn, mức độ tín nhiệm với Oa Sư là năm mươi năm mươi, ở giữa tin hoặc không.

Thanh Oa bị Lâm Phàm túm lơ lửng, nhưng như vậy vẫn không thể ngăn cản nó phát huy, ba chi của chân trước ngọ nguậy, mặt ếch xanh vô cùng nghiêm túc.

- Cái này thì để bản Oa tính thử xem.

Thanh Oa chợt kêu lên:

- Ủa?

Nó rùng mình, sinh ra dao động làm người ta bất giác tin tưởng vào nó.

- Thanh Oa, có phải ngươi muốn vào trong nồi không? Có gì thì nói nhanh lên.

Lâm Phàm không nhìn thấu con ếch này, nói chính xác hơn là ngay từ đầu đến hiện giờ chưa từng nhìn thấu nó.

Lâm Phàm mang nó ra từ Vạn Quật vùng đất mạo hiểm, để trong tông môn, nó giúp ích rất lớn cho tông môn. Lai lịch của Thanh Oa giống những kẻ xâm nhập, nhưng nó là kẻ thất bại, chứ không thì đã chẳng thảm như vậy.

Thanh Oa nói:

- Chủ nhân, vừa rồi ta dốc hết tâm huyết tính toán một chút, nhưng một mảnh mơ hồ không thấy rõ.

Chân trước chống cằm, Thanh Oa trầm ngâm nói:

- Nhưng ta có cách né tránh tai nạn lần này.

Lâm Phàm híp mắt hỏi:

- Có phải ngươi muốn nói là tiếp tục chuyển nhà?

Thanh Oa há hốc mồm khó tin nói:

- Chủ nhân cũng biết bói hả? Đúng là bản Oa nghĩ vậy, Oa Oa cảm thấy chúng ta nên chuyển nhà, né tránh tai nạn là trách nghiệm của mỗi người.

Thanh Oa mong mỏi kẻ bỏ mạng chính là chuyển nhà, tuyệt đối không thể ở lại đây.

Tượng đá biết nói chuyện, còn bị vô tình hủy diệt, chắc chắn đã ghi hận trong lòng, dễ dàng tụ tập người kéo đến báo thù.

Bởi vậy theo ý của Thanh Oa thì chuyển nhà là an toàn nhất.

Lâm Phàm không muốn nói gì nữa, hắn biết ngay mà, con ếch này lại muốn chạy.

Vì Thanh Oa bị trói chung với Lâm Phàm nên không thể một mình bỏ chạy, nên nó chạy lại dụ dỗ hắn dọn nhà đi.

Lần trước dọn nhà vì muốn đổi phong cảnh chứ không phải sợ, nên Lâm Phàm tỏ vẻ từ chối đề nghị của Thanh Oa.

Lâm Phàm hỏi:

- Trách nhiệm khỉ mốc, biến sang góc chơi. Miễn bàn chuyển nhà, dù ai lại đây đều phải nằm xuống, sao? Ngươi không tin tưởng ta?

Thanh Oa nhiệt tình tâng bốc, thiếu chút trực tiếp thổi Lâm Phàm bay lên trời:

- Đương nhiên là không rồi, Oa Oa dành cả tấm lòng chân thành cho chủ nhân, có thể không tin ai chứ sao không tin vào chủ nhân mà Oa Oa yêu quý nhất!

Nhưng rồi nó đổi giọng:

- Nhưng mà chủ nhân, thường có câu hảo hán không chịu thiệt trước mắt, người tốt không đấu với chó điên. Đám người kia là chó điên, suốt ngày chỉ biết sủa ẳng ẳng, hay là chúng ta lấy lùi làm tiến, đổi chỗ được không?

Thanh Oa không cam lòng, nó rất muốn trốn ngay, nếu không phải bị giam chân trong Viêm Hoa tông là nó đã gói ghém hành lý chuồn đi từ lâu.

Lâm Phàm nhìn Thanh Oa, lắc đầu thở dài, biểu thị tiếc nuối:

- Thanh Oa, ta rất thất vọng với ngươi.

Thanh Oa thộn mặt ra:

- A? Chủ nhân, Oa Oa có lỗi gì? Ta có làm gì đâu?

Kẻ bỏ mạng này có thể sống đến bây giờ thật là ông trời không có mắt.

Nhớ lại thời của bọn họ, mấy ai không như đi trên miếng băng mỏng, hết sức cẩn thận. Những người càn rỡ, huênh hoang đều không có kết cục tốt.

Đại biểu điển hình là nó.

Năm xưa làm Cửu Hoang Thần Sư, phơi phới đắc ý, không ai bì nổi.

Nhìn lại bây giờ, đã thành một con ếch xanh.

Nó thà bị giết chứ không muốn trở thành thứ như vậy.

Lâm Phàm hỏi:

- Còn bảo là không làm chuyện gì? Ngươi nói xem lần trước là ai đề nghị chuyển nhà?

Thanh Oa kêu oan:

- Chủ nhân, hình như lần trước là người đề nghị!

- Vớ vẩn, ngươi thấy ta là loại người làm chuyện đó sao? Tại ngươi đề nghị, giờ mới qua bao lâu lại đòi chuyển nhà? Mặt mũi biết đút vào đâu? Bởi vậy quyết định không dọn đi đâu hết, còn phải chơi tới cùng với bọn chúng!

Lâm Phàm đã quyết định rồi, phải làm vố lớn với nhóm kẻ xâm nhập.

Thanh Oa rủa thầm trong bụng, không chịu nghe người ta khuyên, a không, là ếch khuyên.

Nói sao thì về tuổi tác nó có thể làm lão tổ tông của tổ tông kẻ bỏ mạng, cái gọi là không nghe lời người già sẽ chịu thiệt ngay trước mắt, kẻ bỏ mạng không hiểu chân lý này.

Lâm Phàm nói:

- Xem biểu tình của ngươi hình như có gì muốn nói, ngươi nói đi.

Thanh Oa khẽ thở dài:

- Ài, chủ nhân vẫn không nhìn thấu. Nhóm kẻ xâm nhập đầu tiên đều là tu vi Đạo cảnh, ta bấm đốt tính ra nhóm sau chắc cỡ Đế Thiên cảnh. Tu vi đó mạnh hơn Đạo cảnh nhiều, cảm ngộ đạo ý đến đỉnh rồi, đã trở thành đế vương thiên địa, giơ tay nhấc chân có uy năng khủng bố. Bản Oa cho rằng Đế Thiên cảnh chỉ là lực lượng lớp giữa, khủng bố hơn còn chờ ở phía sau. Nếu gặp loại người đó, phất tay một cái có uy một đời, siêu khủng, là cường giả tự thành một phương thế giới hay còn gọi là Thế Giới cảnh. Nên chủ nhân hãy suy nghĩ cho kỹ.

Thanh Oa cần kể rõ về cảnh giới cho hắn nghe.

Đừng tưởng kẻ xâm nhập đều yếu, cường giả còn chờ ở phía sau.

Lúc Thanh Oa còn ở hình dạng người thì Thế Giới cảnh chẳng là cái đinh gì, nhưng theo tình huống trước mắt thì xuất hiện một Đế Thiên cảnh đủ dập nát cả đám, càng miễn bàn tới Thế Giới cảnh.

- Được rồi, nhìn xem ngươi sợ đến mất hồn. Đế Thiên cảnh thì sao? Ngươi nghĩ chủ nhân của ngươi chưa đập dẹp tên nào à? Nói cho ngươi biết, mấy ngày hôm trước vừa đập một đứa xong. Ánh mắt kiểu gì, không tin?

Lâm Phàm thấy ánh mắt của Thanh Oa thì bất mãn, ánh mắt đó khiến người khó chịu, cảm giác bị coi thường.

- Ài.

Thanh Oa gục mặt xuống, nhảy đi xa.

Lâm Phàm hỏi:

- Ngươi đi đâu dấy?

Thanh Oa quay đầu lại, ủ rũ nói:

- Ta đi tạo bộ quan tài nhỏ xinh cho mình, chủ nhân muốn không? Có thể mạ vàng.

Bình Luận (0)
Comment