Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 948 - Chương 948: Mợ Nó, Khùng

Chương 948: Mợ nó, khùng Chương 948: Mợ nó, khùng

Dạ Trủng suýt ói máu:

- Trời ạ, cái này . . .

Dạ Trủng không ngờ dân bản xứ còn sống, những con kiến sau lưng dân bản xứ cũng khỏe mạnh bình an.

Không thể nào, sao có thể như vậy?

Dạ Trủng rất rõ ràng thực lực của Hạ Lệ khủng khiếp cỡ nào.

Chiêu vừa rồi khủng bố đến mức tận cùng, thiêu cháy mọi thứ, vậy mà bị dân bản xứ ngăn lại. Thiên địa sáng trong như không có chuyện gì xảy ra.

Các đệ tử kinh kêu:

- Oa, ghê gớm, sợ hết hồn, ta cảm giác như ở trong lò lửa!

Siêu kích thích, trước mắt là một mảnh lửa đỏ, không thấy chút hy vọng, cảm giác như dạo một vòng quanh thần chết. Cảm giác nóng cháy phất vào mặt, nướng chảy mồ hôi.

Các sư đệ biến thành fanboy đáng yêu, hoan hô hò reo:

- Sư huynh lợi hại!

Người của Thánh Đường tông thấy rõ ràng, mới rồi bọn họ cảm giác như cái chết đã phủ lên đầu.

Đâu ngờ chuyển biến đột ngột thế này.

Thần Phạt Quân Chủ hỏi nhỏ:

- Thánh Chủ nói xem thực lực của Lâm phong chủ đã đến trình độ gì?

Nếu là Thần Phạt Quân Chủ thì đã buông xuôi chờ chết, hoặc chạm nhẹ rồi bị biển lửa đốt thành tro, không chừa mẩu xương.

Thánh Chủ lắc đầu:

- Không biết.

Thật khó tưởng tượng, có lẽ Lâm phong chủ mạnh hơn trong tưởng tượng.

Vô Địch phong.

Thanh Oa ngồi xổm trên đỉnh núi, không đến hiện trường, nhưng nó luôn ngồi ở đây theo dõi.

Khi thấy ba người kia thì nó sợ muốn vỡ tim.

Đế Thiên cảnh thật sự đến.

Vực ngoại giới này mạnh nhất chỉ có Đạo cảnh đỉnh, lấy cái gì đấu với người ta? Khi biển lửa rít gào đổ ập đến thì Thanh Oa chỉ muốn trốn vào trong quan tài, tự chôn mình.

Cảnh tượng tiếp theo gây bất ngờ, biển lửa không đốt nó thành tro ngược lại tan biến.

Thanh Oa phản ứng lại:

- Bà nội nó, ngay từ đầu kẻ bỏ mạng đã trêu đùa mình!

Kẻ bỏ mạng ung dung bình tĩnh, hiển nhiên nắm chắc trăm phần trăm.

Thanh Oa lẩm bẩm:

- Trời, che giấu thật sâu, nếu không đụng phải tình huống này thì ta không biết gì.

Nó mỉm cười, có lẽ hôm nay sẽ không chết.

Người thời đây có ai muốn chết, trừ phi bị khùng.

Lá bùa hỏi:

- Súc sinh da xanh, có phải chúng ta sẽ không chết nữa?

Tuy nó và Thanh Oa bị trói vào nhau nhưng nó vẫn là một thể sinh mệnh, còn chưa hưởng thụ được gì đã chết ở đây thì lỗ to.

Thanh Oa đã quên cãi cọ với lá bùa, hơi hưng phấn nói:

- Chắc là vậy, ta không ngờ kẻ bỏ mạng ẩn giấu sâu như vậy. Nhưng kỳ lạ, vực ngoại giới mạnh nhất chỉ đến Đạo cảnh đỉnh, hắn làm cách nào với thực lực Đạo cảnh mà có thể đối kháng lại Đế Thiên cảnh? Không đơn giản.

Lá bùa phớt lờ thắc mắc của Thanh Oa, tóm lại không chết là tuyệt rồi.

- Tại sao không nói chuyện? Có phải các ngươi đang nghĩ là không thể nào, dân bản xứ nho nhỏ như bản phong chủ sao có lực lượng cường đại như thế được? Bản phong chủ muốn nói với các ngươi rằng thật ra đây chưa phải sức mạnh lớn nhất của bản phong chủ, tạm thời cảnh giới của bản phong chủ bị kẹt ở mức này.

Bùm bùm!

Hai khuỷu tay của Lâm Phàm gấp khúc, hai nắm tay siết chặt, tia chớp xẹt xẹt bò trên người hắn.

Cơ bắp bình thường bắt đầu phình to, tiếng bực bực trong trẻo, cơ bắp dần căng phồng, thân hình vươn cao, tóc đen mọc dài xuống tận cổ chân.

Thất Thần Thiên Pháp hoàn toàn mở ra.

Thần đang gầm rống, xé rách mặt đất, hư không, bước ra từ hắc ám vô tận.

Rào rào!

Vị thần cuối cùng nuốt tất cả thần ra trước, lực lượng kinh khủng đang tích trữ rồi hòa nhập vào lưng Lâm Phàm.

Xèo xèo!

Sấm sét lan tràn trên mặt đất như con rắn linh thô cỡ móng tay cái ngọ nguậy.

Răng rắc!

Mặt đất không chịu nổi lực lượng cường đại đến thế, bắt đầu tan vỡ, chấn động.

Đám người Dạ Trủng kinh sợ nhìn Lâm Phàm:

- Cái gì?

Bọn họ không ngờ lực lượng của dân bản xứ này mạnh như vậy.

Thân hình to lớn kia quá khổng lồ, tạo áp lực lớn cho họ.

Các đệ tử hò reo, siêu hưng phấn:

- Xuất hiện, rốt cuộc xuất hiện! Đây là hình thái mạnh nhất của Lâm sư huynh!

- Đúng rồi, Lâm sư huynh tu luyện ngạnh công đã đến mức độ siêu khủng, quá rung động.

Rắc rắc!

Lâm Phàm bẻ cổ, lực lượng cực kỳ khủng bố chạy khắp người.

- Được rồi, đã đến lúc bắt đầu. Bản phong chủ quyết định cho các ngươi cơ hội đánh hội đồng, còn đấu đơn thì bỏ đi, đừng tự rước nhục. Bản phong chủ sợ các ngươi chết quá nhanh, làm bản phong chủ không cảm nhận được chút sung sướng.

Lâm Phàm nhấc chân bước tới trước, một chân giẫm xuống, lực lượng nổ tung.

Mặt đất vỡ ra, đá vụn bay lên lơ lửng quanh người Lâm Phàm.

Viên Ma cười dữ tợn, tay cầm gậy sắt vàng đen phát sáng:

- Đáng giận, bị dân bản xứ xem thường, đây là sỉ nhục, là nhục nhã không thể xóa nhòa. Cũng tốt, Viên Ma này thích tính cách tự cho là đúng như của ngươi, để ta xem ngươi lợi hại đến đâu! Nhưng ngươi hãy cẩn thận chút, đừng để bị ta vặn gãy cổ, khi đó không gắn lại được.

Gậy huơ trong không khí phát ra tiếng rít kinh người.

Lâm Phàm giương mắt nhìn, khóe môi cong lên:

- Ngạnh công?

Hắn thích ngạnh công, tiếc rằng quá hiếm hoi, xem bộ dạng của đối phương chắc là chuyên luyện ngạnh công, lợi hại hơn người luyện sơ ngạnh công nhiều.

Viên Ma gầm rống:

- Nhìn ánh mắt tự tin của ngươi chẳng lẽ cho rằng mình vô địch thiên hạ? Không, ngươi còn quá non! A!

Lửa giận vô biên bùng cháy trong người Viên Ma, hơi thở như bão tố thổi quét bao vây người gã.

Xèo xèo!

Có tia chớp xen lẫn trong cơn lốc bao người Viên Ma, phát ra tiếng gầm rú trong trẻo.

- A! Đã cảm nhận được rồi, chân thân của Viên Ma lại buông xuống, máu nóng bắt đầu sôi trào. Con kiến ngu xuẩn, hãy dùng thân hình thấp hèn của các ngươi nghênh tiếp ta đến đi!

Oong!

Vang tiếng nổ trầm đục.

Có đôi mắt đỏ máu lấp lóe trong gió lốc.

Một tiếng quát vang vọng thiên địa:

- Lửa Giận Của Viên Ma!

Lực lượng khủng bố dựng dục trong cơn lốc, một mặt cơn lốc phồng lên, lồi lõm.

Nắm đấm mang theo lực lượng vô tận đánh mạnh về phía Lâm Phàm.

Răng rắc!

Uy năng của cú đấm này rất khủng bố, chưa đến gần nhưng uy thế đã xới tung thiên địa, vô số khe hở màu đen hiển hiện trên trời, mặt đất bên dưới bị uy thế nghiền nát vụn.

Các đệ tử Viêm Hoa tông trán rịn mồ hôi lạnh, người run rẩy, tay chân không thể nhúc nhích.

Lâm Phàm ngước đầu lên, hai đầu gối gấp khúc:

- Có chút cảm giác, nhưng lực lượng này chưa đủ hương vị.

Bùm!

Thân thể hắn hóa thành luồng sáng bắn tới, siết chặt nắm tay, lực lượng mênh mông ngưng tụ lại.

Cú đấm đánh ra.

Binh!

Hai nắm đấm va chạm phát ra tiếng nổ nhức óc, dấy lên một vòng xung lực mãnh liệt, ánh sáng chói mắt bắn ra, tựa như ngân hà xoay tròn lơ lửng trong thiên địa.

Vạt áo của Lâm Phàm thổi phần phật:

- Lợi hại.

Hắn không lùi một bước, đấm một cú đẩy đối phương ra. Hắn cảm nhận được lực lượng của đối phương không yếu, cảm giác chân thật của lực lượng va chạm với nhau.

Khóe môi Lâm Phàm cong lên:

- Sướng, thật sự rất sướng.

Hắn đã cảm nhận được cảm giác trùng kích đó.

Khuôn mặt Dạ Trủng nghiêm túc nói:

- Sao có thể như vậy? Lực lượng của Viên Ma đủ để xé rách thiên địa, dù là ta cũng không cách nào cứng rắn đỡ uy lực nắm đấm kia. Dân bản xứ này có lai lịch gì mà không lùi trước cú đấm, còn dư sức đánh trả? Hạ ca, người này khó chơi, vực ngoại giới có cường giả như vậy thật vô lý, hay chúng ta rút về trước?

Cảm giác nguy hiểm bao phủ trái tim Dạ Trủng, gã muốn rời khỏi đây. Dạ Trủng từng nhờ vào trực giác này nhiều lần trốn khỏi cảnh hiểm.

Hạ Lệ không đáp lại, nhìn Lâm Phàm chằm chằm, lửa giận đốt cháy trong lòng gã.

- Sao có thể như vậy? Ngươi đón đỡ được nắm tay của ta?

Cơn lốc tán đi, chân thân của Viên Ma hiện ra.

Thân hình ngàn trượng sừng sững trong thiên địa, bộ lông trên người rậm rạp phát sáng.

Lâm Phàm nhìn qua:

- Ủa?

Cánh tay của đối phương gấp khúc, nắm tay rách thịt, đã bị phế bỏ, nhưng dường như gã không nhận ra, mặt không biểu tình, điều này làm Lâm Phàm rất khó hiểu.

Lâm Phàm kêu lên:

- Đồ ngốc, ngươi diễn quá giả, ngươi không có cảm giác đau sao? Nhìn cánh tay của ngươi xem.

Cú đấm kia cho Lâm Phàm cảm nhận niềm vui khi chiến đấu, nhưng cảm giác này đến quá nhanh, đi cũng mau, chưa kịp cảm nhận đã kết thúc, hơi đáng tiếc.

Viên Ma ỷ vào thân hình cao lớn phô bày ra uy thế khủng bố vô biên của mình, khi nghe lời này thì đần độn sững sờ:

- Cái gì?

- Bản phong chủ hỏi là tay của ngươi không sao chứ? Ngươi không có chút cảm giác gì sao?

Lâm Phàm cảm thấy Viên Ma rất gan góc, quả nhiên người tu luyện ngạnh công đều không e ngại đau đớn.

Như Lâm Phàm, tu luyện đến trình độ này rồi hắn vô cùng khao khát cảm giác đau, tiếc rằng thân bất tử khiến hắn không e ngại đau, để lại niềm tiếc nuối.

- Hả?

Viên Ma ngây người, đúng là có cảm giác kỳ lạ, hình như cánh tay bị gì.

Con mắt to như đèn lồng chậm rãi di chuyển, cuối cùng tầm mắt ngừng lại trên cánh tay.

- A!

Một tiếng hét như sấm sét vang vọng.

- Sao cánh tay của ta đứt rồi? Sao đứt rồi? Đau chết mất!

Khuôn mặt bình tĩnh của Viên Ma biến mất, thay thế là la hét rách cổ họng.

Âm thanh này quá lớn, đâm đau màng tai người.

Viên Ma rống to:

- Tên khốn đáng giận, ngươi dám bị thương ta, ta muốn đập dẹp ngươi ra!

Một cánh tay khác giơ mạnh lên, tay giơ cao gậy sắt đen nhánh mang gai nhọn đập xuống chỗ Lâm Phàm.

Uy thế hùng hồn nghiền áp hư không sụp đổ.

Người bình thường dù cố đón đỡ thì trong phạm vi uy thế khủng bố này vẫn sẽ tan xương nát thịt.

Lâm Phàm liếc qua:

- Mợ, đồ khùng.

Hắn không chút e ngại đấm vào gậy sắt.

Bốp!

Thiên địa nhạt nhòa.

Mọi người bị màn sáng bắn ra làm không mở mắt được.

- Mợ ơi, tận thế!

Bình Luận (0)
Comment