Thú Tiểu Sơn không ngờ đám đáng sợ này điên cuồng đến vậy.
Họ đã trốn vào đây rồi mà chúng nó còn muốn đẩy mở cửa đá, có cho con đường sống không vậy?
Ngoài cửa.
Đám tinh quái hoảng loạn.
Chỉ có chúng nó giết người chứ chưa bao giờ gặp cảnh bị sinh linh dồn đến đường cùng như vậy.
Chúng nó núp trong hang tùy thời hành động, lúc có sinh linh tiến vào làm chúng rạo rực hưng phấn, nhưng giờ chỉ muốn chạy thoát kiếp.
Phía không xa, tuy không thấy sinh linh kia nhưng tiếng đồng loại bị đánh nát chui vào tai chúng nó, làm chúng sợ đến không nói nên lời.
Chỉ có thể nói là quá thảm.
Chúng nó vỗ cửa đá.
- Mở cửa! Không giết các ngươi, mau mở cửa!
- Không! Vì sao có tồn tại khủng bố đến vậy?
Đám tinh quái vỗ cửa đá, có thực lực cường đại muốn cứng rắn phá cửa.
Nhưng cửa đá sừng sững không nhúc nhích.
Đám người Thú Tiểu Sơn ngây ra, quay sang ngó nhau, không biết xảy ra chuyện gì.
- Trời ạ, chuyện gì đây?
- Đừng bị lừa, đám tinh quái chỉ muốn dụ dỗ chúng ta, tuyệt đối đừng mắc mưu chúng nó!
Bọn họ tuyệt đối không mở cửa, đều thấy sự khủng bố của tinh quái rồi, nếu mở cửa đá thì chết cũng không biết chết như thế nào.
Trong đường hầm.
Lâm Phàm không thường gặp tinh quái, giờ tinh quái ở trước mặt hắn đã bị tiện tay đập dính vách.
Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn và bá đạo.
Tinh quái có chút trí tuệ đều sợ hãi không dám đến gần, co cẳng chạy sâu vào trong.
Tiểu tinh quái nhìn thủ đoạn của đại ca, cảm giác siêu khủng bố, nhưng nó nhặt hạt châu màu đen cũng mỏi tay, nhiều quá.
Lâm Phàm hơi thắc mắc:
- Kỳ lạ, đi đâu hết rồi? Mới nãy còn có nhiều tinh quái xông lên mà sao bây giờ không thấy con nào nữa?
- Đại ca cẩn thận, ta cảm giác chúng tụ tập ở phía trước.
Tiểu tinh quái có thể cảm ứng được, nó tò mò không hiểu đám tinh quái tụ tập ở đằng trước làm gì.
Không lẽ xảy ra chuyện gì?
Lâm Phàm cười nói:
- Bản phong chủ đã nói mà, sao không thấy tinh quái nào, thì ra đều tụ tập ở đằng sau.
Hắn đã đoán được tình trạng của tinh quái, thực lực không cao nhưng năng lực không tệ.
Người bình thường gặp tình huống này sợ rằng khó mà đối mặt.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Đám tinh quái chen chúc ở trước cửa đá đều hoảng hốt.
- Mở cửa! Ta kêu các ngươi mở cửa!
- Mau mở cửa ra, không giết các ngươi!
Đám tinh quái vỗ cửa đá rầm rầm, chúng nó chưa từng gặp tình huống như vậy.
Thật đáng sợ.
Căn bản không phải con người.
Chúng nó tồn tại trong quỷ, có thể đi bất cứ đâu hoặc giết chết bất cứ người nào, chưa bao giờ nghĩ sẽ bị sinh linh nào đó buộc đến mức này.
Đằng sau cửa đá.
Đám người sống sót ngó nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì diễn ra.
Bên ngoài hình như có tiếng kêu của tinh quái.
- Đừng mở cửa, tuyệt đối đừng mở! Đám đáng ghét này muốn dụ dỗ chúng ta!
Bọn họ đã bị tinh quái hù sợ vỡ mật, không có lá gan chống lại tinh quái.
Bọn họ bất lực dựa vào lưng cửa đá, gục mặt xuống hy vọng xa vời cứu viện sẽ đến.
Rầm!
Rầm!
Không biết qua bao lâu.
Bên kia cửa đá vọng lại tiếng trầm đục, từng tiếng gào thét.
Đám người đã tuyệt vọng quay sang liếc nhau.
- Xảy ra chuyện gì? Hay có người tới cứu chúng ta?
- Đừng nằm mơ, làm gì có ai đến cứu chúng ta. Tinh Hải Vực đã hoàn toàn tiêu đời, đầy rẫy mấy con đáng sợ này, ngươi nghĩ có ai có bản lĩnh đó?
Một nam nhân vẻ mặt hưng phấn muốn mở ra cửa đá:
- Hình như bên ngoài có tiếng la, ta đi ra xem sao, có lẽ đúng là có người tới cứu chúng ta.
Nhưng gã mới nhích người đã bị người khác đè ngã xuống đất.
- Ta nói cho ngươi biết, không được mở cửa! Ngoan cố mở cửa là ta giết!
Nam nhân nói chuyện khuôn mặt vặn vẹo, vết thương trên người đến bây giờ vẫn chảy máu ròng ròng, làn khói đen quấn quanh.
Gã bị đám tinh quái ở bên ngoài hù sợ, chúng nó ra tay tàn nhẫn, vô cùng quỷ dị.
Nam nhân bị đè té xuống đất táo bạo, cảm giác đúng là có người đến cứu mình:
- Rồi rồi, ta không mở cửa, nhưng lỡ như đúng là có người tới cứu chúng ta thì sao?
Nam nhân rít gào:
- Cứu? Ngươi mù mắt sao? Khi chúng ta bị chúng nó rượt đuổi thì ngươi không thấy có bao nhiêu con à? Che kín trời! Ngươi nghĩ ai lợi hại đến mức cứu chúng ta ra được? Mở to mắt của ngươi nhìn cho kỹ, hắn là cường giả Đạo cảnh! Nhưng cuối cùng thì sao, cũng thành ra thế này thôi!
Gã đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Cường giả vực ngoại giới là Đạo cảnh đỉnh.
Nhưng được ích gì?
Gã thấy tận mắt một cường giả Đạo cảnh đỉnh bị cái đám đáng sợ kia nuốt trọn vào bụng.
Nhắm mắt lại vẫn nhớ cảnh tượng đó, mãi mãi không quên.
Cường giả Đạo cảnh bị lôi ra nói chuyện chỉ ngồi im một chỗ không lên tiếng, nếu là trước kia chắc chắn y đã lườm lại, nhưng người ta toàn nói thật, y bị đánh sợ.
. . .
Lâm Phàm một bàn tay đập một con, dễ dàng vô cùng:
- Rốt cuộc giải quyết xong hết, đám kia tụ lại một đống thật rắc rối.
Trước lực lượng tuyệt đối thì bất cứ sự chống cự nào đều là uổng công.
- Đại ca . . .
Tiểu tinh quái ăn hạt châu đen đến mặt đỏ rần, lực lượng chấn động trong người, liên tục thăng cấp.
Nó là kỳ tài trong tinh quái, thăng cấp nhanh nhất, ăn không hết một đống hạt châu đen.
Lâm Phàm lấy đèn sinh mệnh ra, cẩn thận nhìn kỹ:
- Là chỗ này.
Đúng địa điểm, không nhầm lẫn được.
Lâm Phàm vỗ cửa đá, hét to:
- Này, có ai ở đằng trước không? Tinh quái đã bị giải quyết hết, mau mở cửa!
Hắn không dư thời gian tiêu xài ở chỗ này, giải quyết xong việc còn phải về.
Bên kia cửa đá.
Mọi người không dám nói chuyện, họ thật sự sợ.
- Tuyệt đối đừng tin, chúng nó đang lừa chúng ta. Có cửa đá ngăn cách thì chúng ta an toàn nhất, bọn chúng không thể làm gì chúng ta, nếu mở cửa ra là chúng ta sẽ chết rất thảm.
Bọn họ bị tinh quái rượt theo đến sợ rồi, không dễ tin có người đến cứu mình.
Nên Lâm Phàm vỗ cửa đá rầm rầm mãi không được đáp lại.
- Chuyện gì thế này?
Lâm Phàm không muốn nói chuyện, không lẽ bị nhốt lâu quá nên chết nghẹt bên trong rồi?
Lâm Phàm hét to:
- Này, Thú Tiểu Sơn, mau mở cửa, đi ra!
Thú Tiểu Sơn ngồi xổm ở bên trong nghe có người kêu tên mình thì giật nảy mình.
- Tìm ta, thật sự tìm ta!
Thú Tiểu Sơn đứng bật dậy, chạy tới gần cửa đá nhưng không vội mở ra, gã hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ngươi hỏi nhiều làm gì? Mau mở cửa, không rảnh dây dưa với ngươi!
Bên trong rốt cuộc truyền ra âm thanh làm Lâm Phàm thở phào, còn tưởng chết hết rồi.
- Không được, nếu ngươi không nói rõ mình là ai thì ta sẽ không mở cửa!
Thú Tiểu Sơn không ngốc, cảm giác sự việc quá trùng hợp, mới rồi bên ngoài còn có nhiều thứ đáng sợ tập hợp, giờ tự dưng có người đến cứu mình.
Khôn một chút đều nghĩ thông khả năng này sẽ không xảy ra.
Vào lúc này, tốc độ này, không ai làm được điều đó.
Nếu Lâm Phàm biết suy nghĩ của Thú Tiểu Sơn sẽ rất bất đắc dĩ, đó là vì nhỏ yếu hạn chế sức tưởng tượng của các ngươi.
Người xung quanh xôn xao:
- Đúng rồi, không thể mở cửa, chắc chắn là lừa người. Không ngờ đám kia nghĩ ra được cách như thế, quá đáng sợ.
- Thì đó. Thú Tiểu Sơn, ngươi nói thế lực bên phụ thân của ngươi nhỏ yếu mà, sao có ai cứu ngươi được. Không biết chúng nó làm sao biết được gốc gác của ngươi.
- Quá đáng sợ, siêu đáng sợ, chúng nó từ đâu đến? Tại sao lại như vậy?
Tinh thần của bọn họ luôn trong trạng thái căng thẳng.
Thú Tiểu Sơn cũng mờ mịt, không biết nên làm sao đây.
Rầm!
Mọi người ngước đầu lên, cảnh tượng khủng bố đập vào mắt.
Cửa đá không gì đẩy ngã được, cửa đá bảo vệ mạng sống của họ bị người một đấm đánh thủng.
Sao có thể như vậy?
Đám người kinh hoàng hét to, cảm giác cái chết đến gần:
- Nguy rồi, chúng ta sắp mất mạng!
- Phiền phức quá.
Nắm tay của Lâm Phàm xuyên qua cửa đá rồi hất sang một bên.
Rầm rầm!
Cửa đá đập mạnh vào tường đá bốc lên bụi mù.
Lâm Phàm bước vào trong, nhìn nam nhân trước mắt:
- Thú Tiểu Sơn, ngươi làm cái quái gì vậy hả? Kêu mở cửa mà nửa ngày không phản ứng, có phải điếc hay không?
Đây là phong chủ Kỳ Thú phong của Viêm Hoa tông, Thú Tiểu Sơn, cũng là nhi tử của Thú Nhạc trưởng lão.
Thú Tiểu Sơn trợn to mắt nói:
- A? Lâm phong chủ, sao ngươi đến đây?
Lâm Phàm hỏi:
- Còn hỏi nữa? Phụ thân của ngươi kêu ta mang ngươi trở về. Mới nãy làm gì hả? Sao kêu mãi không chịu mở cửa?
Hỏi rồi chính hắn không muốn biết:
- Thôi khỏi nói, đi, ở đây làm chậm trễ thời gian.
Đám người sống sót nhìn Lâm Phàm đứng trước cửa, chìm trong trạng thái giật mình, sau đó bọn họ phản ứng lại.
- Chúng ta được cứu rồi!
- Tốt quá, chúng ta rốt cuộc được cứu!
Đối với họ thì cảm giác sống sót thật tuyệt vời.
Thú Tiểu Sơn không ngờ sẽ là Lâm phong chủ đến cứu gã, rời khỏi tông môn chủ yếu là vì gã không chịu nổi Lâm phong chủ.
Vì đối phương thế lớn, thực lực mạnh, gã ở lại tông môn chắc chắn bị chèn ép, nên muốn ra ngoài tôi luyện tăng cao tu vi.
Nhưng giờ Thú Tiểu Sơn cảm giác đi xa một chuyến thật uổng công.
Lâm Phàm xoay người bước đi, chợt khựng lại, ngoái đầu hỏi:
- Còn làm gì đó? Đi.
Thú Tiểu Sơn ngơ ngác gật đầu, nhìn cửa đá bằng đuôi mắt:
- A ừ.
Cửa đá bảo vệ bọn họ không bị tổn thương vậy mà bị Lâm phong chủ một đấm đánh thủng, thực lực này khủng bố đến mức nào?
Kinh người quá.
Đám người vốn chờ chết trong khoảnh khắc lại có hy vọng sống, bọn họ đều không ngờ tới.
Đã tìm được Thú Tiểu Sơn thì nên về tông môn thôi, về quỷ thì khá thú vị, có lẽ rảnh rỗi sẽ quay lại xem.
Quỷ không mang lại khó khăn cao bao nhiêu, không có cường giả, điều này khiến người tiếc nuối.