- Lúc nào mới được về đây?
Trong rừng rậm, Dạ Trủng ngồi đốt đống lửa, lẻ loi trơ trọi vô cùng.
Dạ Trủng cảm giác mình rất đáng thương, như bị người từ bỏ.
Đi vào vực ngoại giới, vốn định làm tổ tông, nào ngờ bị người giết ngược ngay tại chỗ, đánh thành tôn tử.
Giờ Dạ Trủng chỉ muốn trở về, việc khác chẳng liên quan đến gã.
Dạ Trủng bỗng cảm nhận được triệu về, đến từ cấp trên.
Dạ Trủng quỳ trên mặt đất, trên mặt lộ nét cung kính và sợ hãi:
- Đại Đế.
Chí Minh Thánh Viêm Đế không đến, nhưng tinh thần đã giáng lâm.
Giọng Đại Đế vang lên:
- Làm việc ra sao rồi?
Giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng tràn ngập uy nghiêm, xen lẫn lửa giận.
Dạ Trủng thầm hoảng, còn hỏi nữa sao?
Đương nhiên là hỏng chuyện rồi.
Dạ Trủng thành thật trả lời:
- Không hoàn thành, thưa Đại Đế.
Nói dối vô dụng.
- Cái gì!?
Tiếng nổ vang làm Dạ Trủng điếc tai, hét lớn thế làm gì, sẽ làm điếc tai người.
Nếu là người khác thì Dạ Trủng đã chửi thúi mặt, giọng lớn thì ngon lắm sao? Nói nhỏ chút được không? Sắp điếc màng nhĩ.
- Đại Đế không biết đâu, lỗi không phải ở chúng ta, thật sự đã cố gắng hết sức rồi. Vô số dân bản xứ vực ngoại giới kéo đến, thi triển bí pháp gì đó hạ chúng ta, nếu không phải ta chạy nhanh thì đã chết chung rồi.
Dạ Trủng khóc thảm thương kể lể:
- Xin Đại Đế minh giám, chúng ta thật sự cố gắng hết sức rồi. Các huynh đệ tốt của ta đều chết trận, hic hic!
- Đồ phế vật!
Chí Minh Thánh Viêm Đế tức điên, dường như không ngờ họ không làm xong việc này.
Dạ Trủng không phục, luôn miệng mắng người ta là phế vật, có giỏi thì tự xuống đấu với người ta đi, suốt ngày để tiểu nhân mất mạng.
Đương nhiên Dạ Trủng chỉ dám nghĩ thầm trong bụng, không có lá gan nói ra.
Dạ Trủng vùi mặt sát đất, không dám nâng lên:
- Đúng, đúng, thuộc hạ là phế vật.
Dù chỉ là tinh thần buông xuống nhưng nếu muốn xử gã thì không khó khăn.
Giọng Đại Đế lạnh băng, nghe vào tai như rơi vào trong hầm băng:
- Hừ! Bản đế mệnh lệnh cho ngươi tìm mọi cách hoàn thành chuyện này!
- Đại Đế, không phải thuộc hạ không muốn hoàn thành mà là thuộc hạ hiện tại bị thương nặng, khó thể hoàn thành.
Dạ Trủng cảm thấy vô cùng thê lương, đây là muốn để gã đi chịu chết?
Dạ Trủng thề, đời này đều không muốn gặp người kia.
Huống chi gã đã thốt lời thề.
- Phế vật.
Vẫn là hai chữ đơn giản, nói xong tinh thần Đại Đế biến mất.
Dạ Trủng nhẹ nhàng thở phào, yên lòng:
- Phù, rốt cục trốn qua một kiếp.
Dạ Trủng lẳng lặng chờ đợi, đợi khi đường hầm không gian hoàn toàn mở ra là gã trở về ngay, không muốn ở lại vực ngoại giới lâu thêm.
Nơi này rất nguy hiểm.
Tu vi Đế Thiên cảnh không đủ sức, rất có khả năng bị người đánh chết.
Đại Thiên Vân Phật Điện, cũng là tông môn của Ác Tịnh Phật Tử đã bị Lâm Phàm đập chết.
Lúc này trên thượng giới, người của Đại Thiên Vân Phật Điện đang liên lạc với Ác Tịnh Phật Tử, hỏi thăm về vực ngoại giới, nhưng liên lạc nửa ngày không nhận được trả lời.
Cái này khiến người Đại Thiên Vân Phật Điện sắc mặt có chút âm hàn.
Không liên lạc được chỉ có một khả năng là đã chết.
Rất nhanh, phương xa có bóng người vội vàng đến, thì thầm bên tai đại nhân vật.
Đại nhân vật nghe xong mặt biến sắc.
Nghe người buông xuống khác nói bọn họ bị thương, chết thảm trong vực ngoại giới, nhiều người bị dân bản xứ giết.
Vô Địch phong.
- Chết tiệt, kỳ lạ, sao chưa thấy vòng buông xuống mới? Đã qua lâu rồi mà.
Gần đây Thanh Oa không quá luống cuống, thực lực của kẻ bỏ mạng khá mạnh, làm nó yên lòng.
Lúc đầu đường hầm không gian đã mở ra, chắc sẽ có càng nhiều cường giả đến, nhưng kỳ lạ là đến bây giờ đều không xảy ra chuyện gì.
Nhìn xem tin tức Tri Tri Điểu trong tay nó.
Nhóm kẻ xâm nhập an ổn.
Mặc dù tự chiếm lĩnh nhiều thế lực nhưng không hành động.
Dựa theo tình huống trước kia không nên như vậy, tất cả cường giả vực ngoại giới bị giết hết, chỉ để lại một đống dân bản xứ nhỏ yếu mới đúng, tình hình bây giờ thật bất ngờ.
- Được rồi, không nghĩ nữa, mặc kệ nó.
Thanh Oa rất bận rộn, đừng tưởng rằng nó suốt ngày ngồi ăn chờ chết, thật ra nó có cố gắng tăng cao thực lực.
Nó là con ếch có giấc mơ.
Nó muốn đi tìm kẻ đánh lén mình sau đó đập chết tươi.
Và tìm thê tử nữa, mấy vạn năm thiếu năng lượng chính đáng chỉ chờ ngày gặp mặt đều rót vào hết, tưởng tượng thôi đã kích động.
Thanh Oa cười gian:
- He he.
Lá bùa treo sau lưng Thanh Oa run run, cảm giác có biến thái.
Trong mật thất.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua nàng treo cổ tê liệt ngã xuống trên mặt đất, đi ra mật thất.
Câu chuyện mãi mãi không kể hết.
Nàng treo cổ đòi nghe kể chuyện là đang khiêu khích năng lực của hắn, nên hắn phải kể cho nàng nghe đến ngán.
Kết quả rất hoàn mỹ, nàng treo cổ nghe đến thiếp ngủ rồi.
Lữ Khải Minh xuất hiện ngay:
- Sư huynh.
- Ừm, nghỉ ngơi đủ rồi, nên ra ngoài.
Lâm Phàm muốn rời khỏi tông môn, ra ngoài tích lũy điểm, kẻ xâm nhập không tìm đến thì hắn chủ động tìm họ.
Thuận tiện đi Long Giới một chuyến, nói sao thì hắn còn có đệ tử ở chỗ đó.
Lữ Khải Minh nhìn sư huynh, không ngờ sư huynh lại muốn ra ngoài, tuy gã không nỡ nhưng vẫn hết sức ủng hộ sư huynh.
Đột nhiên cửa tông môn có tiếng kêu:
- Lâm phong chủ!
Tông chủ Tuyệt Thần cung đến Viêm Hoa tông nhưng bị ngăn ở bên ngoài, mặc cho y nói mỏi miệng thì đệ tử trông giữ sơn môn không vào.
Còn bảo:
Nếu ngươi muốn cứng rắn xông vào tông môn thì hãy giết chúng ta trước, nếu không thì hễ chúng ta còn ở đây tuyệt đối sẽ không để ngươi vào tông môn khi chưa được cho phép.
Tông chủ Tuyệt Thần cung rất muốn chém chết hai đệ tử trông giữ sơn môn ngốc nghếch này.
Lâm Phàm ra cửa sơn môn:
- Sao ngươi lại tới đây?
Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên khi tông chủ Tuyệt Thần cung đến chơi, nhưng càng nhiều là muốn biết y nghiên cứu xác chết kiểu gì.
- Lâm phong chủ, ta có chuyện quan trọng, nhưng đệ tử trông giữ sơn môn của quý tông hơi chân chất nhỉ.
Tông chủ Tuyệt Thần cung cần mách một chút, lỡ lần sau gặp kẻ cứng rắn xông vào tông thì hai người rất có thể sẽ chết.
Lâm Phàm hỏi:
- Chân chất rất tốt, nên như vậy, nhưng đây không phải trọng điểm, có chuyện quan trọng gì
Tông chủ Tuyệt Thần cung nhìn Lâm Phàm, trong lòng thở dài, có phong chủ thế nào là có đệ tử thế nấy, nói quá đúng.
- Lâm phong chủ, sang một bên nói chuyện đi.
Lâm Phàm tiến về phía trước một bước:
- Nói đi, có chuyện gì?
Tông chủ Tuyệt Thần cung ngây người, không hiểu. Giỡn à? Bảo sang một bên ý là đến chỗ không có người, mắc mớ gì ngươi tiến lên một bước?
Lâm Phàm thúc giục:
- Có chuyện gì thì nói mau lên!
Hắn không thể lộ ra chuyện mình không phát hiện thứ ở trong xác chết, đầu óc hắn vận chuyển nhanh, suy nghĩ tìm cách nào moi ra nội dung mình muốn biết từ miệng của đối phương.
Đặt ở trước kia, tông chủ Tuyệt Thần cung chắc chắn sẽ giận dữ khiển trách, dùng thế lực đối phương không thể địch nổi dạy cho đối phương biết hai chữ ‘tôn kính’ viết như thế nào.
Nhưng tông chủ Tuyệt Thần cung đối mặt là Lâm Phàm, nên chẳng cần chữ ‘tôn kính’.
Thực lực không bằng đối phương, quá càn rỡ sẽ bị hành hung.
Đây là chân lý mọi người đều biết.
Tông chủ Tuyệt Thần cung hỏi thăm:
- Lâm phong chủ, không biết ngươi có phát hiện vật kỳ lạ trong người xác chết không?
Tới đề tài chính rồi.
Lâm Phàm lên tinh thần, vật kỳ lạ? Không thấy, lột sạch đồ, cạo sạch lông nhưng không thấy cả bóng quỷ chứ đừng nói thứ khác.
Nhưng hắn không thể nói ra được, đường đường là phong chủ của Vô Địch phong, tồn tại có trí thông minh rất cao vậy mà không sánh bằng người trí thông minh thấp hơn mình, mặt mũi của hắn biết để vào đâu?
Lâm Phàm nghiêm túc nói:
- Ừm, phát hiện.
Mặt hắn bình tĩnh không biểu tình, tuyệt đối sẽ không lộ tẩy.
Tông chủ Tuyệt Thần cung nghi ngờ nhìn Lâm Phàm:
- Thật không?
Sao cảm giác không đáng tin cậy.
Lâm Phàm làm bộ mặt lộ vẻ bất mãn:
- Đương nhiên là thật, chẳng lẽ bản phong chủ lừa ngươi?
Thấy Lâm phong chủ lộ vẻ mặt không vui, tông chủ Tuyệt Thần cung vội nói:
- Đương nhiên không phải, Lâm phong chủ sẽ không lừa người.
Lâm Phàm vừa lòng gật đầu:
- Ừm!
Người cường đại như hắn sao có thể lừa ai.
Nhưng hắn chưa nghe được điều mình muốn biết nhất, phải từ từ moi tin.
Lâm Phàm hỏi:
- Các ngươi lấy từ phần nào trên người? Phát hiện bên trong có cái gì?
Tông chủ Tuyệt Thần cung hỏi ngược lại:
- Lâm phong chủ, vậy còn ngươi?
Lâm Phàm bất mãn nói:
- Bản phong chủ đang hỏi ngươi, sao hỏi ngược lại hả?
Tên này hay à, muốn nhìn bản phong chủ xấu mặt hay sao?
Nếu không phải xem ở quan hệ tạm được thì Lâm Phàm rất muốn đánh đối phương tơi bời.
Tông chủ Tuyệt Thần cung giải thích rằng:
- Không phải, Lâm phong chủ, việc này rất quan trọng nên xin Lâm phong chủ cho biết.
Lâm Phàm thì cảm thấy rõ là cố ý muốn hắn xấu mặt.
Bà nội nó!
Không khùng lên thì có kẻ muốn nhảy lên đầu mình.
Lâm Phàm giận tông chủ Tuyệt Thần cung sắp đến mức độ cực hạn:
- Bản phong chủ phát hiện từ trong mông được chưa? Ngươi mau nói bên ngươi đi!
Xảy ra chuyện làm Lâm Phàm ngạc nhiên.
Tông chủ Tuyệt Thần cung cảm thán rằng:
- Lâm phong chủ không uổng là Lâm phong chủ, quả nhiên thiên tư ngút trời, đúng là vậy, thứ này phát hiện từ trong mông của xác chết.
Tông chủ Tuyệt Thần cung cảm giác mình đã xem thường Lâm phong chủ.
Bọn họ nghiên cứu xác chết một thời gian rất lâu mới phát hiện.
Không ngờ Lâm phong chủ trong khoảng thời gian ngắn liền phát hiện vấn đề, năng lực quan sát rất lợi hại.
Lâm Phàm sợ ngây người, lòng thầm rủa:
- Mợ ơi, nói giỡn mà trúng thiệt?
Thứ đó thật sự giấu trong mông?
Còn về phần nào trong mông thì khỏi phải suy nghĩ, chỗ đó chỉ có một đóa hoa rực rỡ, không giấu ở đó chứ ở đâu?
Lâm Phàm đã bị xác chết này làm ngẩn ngơ.
Lâm Phàm cười nói, biểu tình cực kỳ bình tĩnh:
- Ha ha ha, khách khí, tuy giấu diếm rất sâu nhưng tuyệt đối không chạy thoát đôi hỏa nhãn kim tinh của bản phong chủ.
Hắn bình tĩnh không chút dao động.
Tông chủ Tuyệt Thần cung kính nể vô cùng, nhưng rất nhanh biểu tình nghiêm túc hơn.
- Lâm phong chủ, nhìn tình huống này thì thứ đó không phải vật bình thường, bên ta xảy ra tình huống kinh người.
Tông chủ Tuyệt Thần cung nhanh chóng báo cáo vụ việc cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm lắng nghe, rất tò mò.
Hút khô yêu thú rồi phình ra, vấn đề ẩn bên trong nghiêm trọng đây.
Tông chủ Tuyệt Thần cung nói:
- Lâm phong chủ, trước kia chưa nắm chắc tuyệt đối thì đừng nếm thử, ta cảm giác nếu liều lĩnh sẽ có tai họa ngầm vô tận.
Lâm Phàm gật gù giả bộ nghe lọt tai:
- Ừm, yên tâm đi, bản phong chủ không phải loại người thích làm thử.
Hắn sốt ruột nói:
- Được rồi, sắc trời không còn sớm, hay tông chủ hãy về trước, bản phong chủ không tiễn.
Tông chủ Tuyệt Thần cung ngây ra:
- A?
Cứ như vậy đuổi y về?
Không mời vào uống chén trà, nghỉ ngơi một lúc rồi mới tiễn đi sao?
Lâm Phàm ôm quyền nói:
- Bảo trọng, đi thong thả không tiễn.
Tông chủ Tuyệt Thần cung chớp chớp mắt, ngơ ngác gật đầu.
Mới nói vài câu đã quay về, hình như không được tốt lắm.