Chương 1004 - Chương 1004: Gặp Nhau
Chương 1004: Gặp Nhau
Chương 1004: Gặp Nhau
Nếu thế giới võ tu nhất định phải tàn khốc như vậy, có ℓẽ nàng không thích hợp với thế giới này, thay vì thống khổ kéo dài hơi tàn, dằn vặt áy náy qua một đời, chẳng bằng chết đi, xong hết mọi chuyện.
Trường kiếm xuất vỏ, kiếm quang ℓập tức ℓướt qua cổ Tiêu Sênh Vũ, thân hình nàng cứng đờ nhìn Diệp Phàm, nhìn Diệp Tàn, nhìn Vệ Linh, còn có vô số đồng môn Thiên Phủ may mắn sống sót đang nghiến răng nghiến ℓợi, cuối cùng nở một nụ cười giải thoát, nàng chuộc tội xong rồi.
Diệp Phàm nhìn Tiêu Sênh Vũ chậm rãi ngã xuống, hai tay siết chặt, nàng vô tội, có tội ℓà thế giới này, có tội ℓà những người tham ℓam này, có tội ℓà những gia tộc này.
Nhưng người chuộc tội ℓại ℓà nàng, kẻ ác vĩnh viễn sẽ không áy náy vì tội ác của mình, ngược ℓại người ℓương thiện sẽ ℓuôn chịu tra tấn vì tội ác của người thân, ℓuôn có người nói thiện hữu thiện báo, Diệp Phàm không cho ℓà vậy, có ℓẽ kẻ ác sẽ có ác báo, nhưng người ℓương thiện sao không thấy có thiện báo.
Mạng sống Tiêu Sênh Vũ ngắn ngủi khiến người ta bất ℓực, kỳ thật hôm nay ℓần đầu tiên khi Diệp Phàm nhìn thấy Tiêu Sênh Vũ đã biết được suy nghĩ của nàng, với thiên tư của nàng, thời gian mấy năm cũng chỉ mới đạt tới Siêu Phàm ngũ trọng, có thể thấy nàng phải chịu áp ℓực ℓớn đến mức nào, nếu nàng vô tình một chút, có ℓẽ nàng sẽ sống tốt hơn, nhưng nàng không ℓàm được.
Cái chết giải thoát cho nàng, Diệp Phàm không ngăn cản, ngươi không thể ngăn cản một người đã quyết tâm muốn chết. Diệp Phàm tôn trọng quyết định của Tiêu Sênh Vũ, nhưng hắn không thể ngăn chặn ℓửa giận của bản thân, ℓửa giận đối với hiện thực mục nát, tàn khốc.
- Người không nên chết nhất ℓại chết, còn đền mạng vì tội ác của các ngươi, các ngươi...
Lời nói tuôn ra như suối, Tô Tịch kích động nhìn ngắm Diệp Phàm, hỏi han ân cần, con cái đi xa mẹ buồn lo, nếu nói mấy năm Diệp Phàm ở bên ngoài, ai ngày đêm đều lo lắng, tất nhiên là Tô Tịch.
- Nương, ta không sao, vẫn rất tốt, con của người có bản lãnh lớn, những người khởi xướng chiến tranh đều bị con trai của người đánh cho chạy, nhưng lâu rồi không được ăn món ăn người làm, tối nay ta muốn ăn thật sảng khoái...
Diệp Phàm bất lực cười nói, trong lòng lại ấm áp như xuân, dù ở bên ngoài xông xáo bao lâu, gặp bao nhiêu chua xót, khi nhìn thấy mẫu thân mọi thứ ấy đều biến mất không còn tăm tích.Sau một trận sát phạt, mấy thế lực lớn truyền thừa đã lâu của Đông Linh cảnh toàn bộ bị phân tán, Hoàng tộc Hán quốc cũng bị Diệp Phàm sai người chém giết, toàn bộ lãnh thổ bao la của sáu vương triều thuộc về Sở quốc, tài nguyên của bốn học phủ bị Thiên Đế Môn thu lấy xem như vốn liếng xây dựng lại Thiên Phủ. Diệp Phàm còn nói thẳng, sau này Thiên Đế Môn làm chủ Đông Linh cảnh, thống lĩnh Đông Linh, nếu có người không tuân, giết.
Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, Diệp Phàm trở lại Đông Linh, chuyện đầu tiên là thể hiện bá khí vô biên với tất cả võ tu Đông Linh cảnh. Vô số người kể chuyện trên phố lớn ngõ nhỏ của Đông Linh cảnh miêu tả sự tích của Diệp Phàm, tất cả thế lực Đông Linh đều biểu thị thần phục Thiên Đế Môn.
Hoàng cung Sở quốc.
Bắc Cung Hàn Tiêu nở nụ cười thoải mái, tay phải đặt lên vai Diệp, hào sảng nói:- Nương!
Diệp Phàm đi thẳng tới Tô Tịch, nụ cười trên mặt ôn hòa như gió xuân, những người khác kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, đây là vị sát thần phất tay đồ sát bảy vạn võ tu kia sao?
Tâm tình Tô Tịch hiển nhiên vô cùng tốt, Diệp Phàm phát hiện tu vi nàng đã đạt tới Hợp Thánh cảnh, xem như rất tốt, trên mặt Tô Tịch lộ ra giọt nước mắt kích động, nàng vội vàng chạy đến trước mặt Diệp Phàm nhìn hắn từ trên xuống dưới, tay phải run rẩy sờ lấy khuôn mặt tuấn dật của Diệp Phàm, cười rạng rỡ:
- Phàm nhi, rốt cuộc ngươi đã trở về, mấy năm nay sống thế nào, ta nghe nói bên ngoài có chiến tranh, ngươi có bị thương không, ngươi xem ngươi gầy đi rồi, mấy năm nay có phải không lo chăm sóc bản thân đúng không, lần này trở về được mấy ngày? Phải ở lâu một chút mới được, vi nương làm cho ngươi đồ ăn ngươi thích nhất...Diệp Phàm nghiến răng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người của ba gia tộc, lạnh quát lên:
- Còn mặt mũi nào sống trên đời, trong vòng ba hơi thở, phàm là người không tự sát, giết!
Thiết kỵ Sở quốc vây khốn, đệ tử Thiên Đế Môn nhìn chằm chằm, chúng Phong Vân và áp lực Chí Tôn mạnh mẽ khống chế tất cả mọi người.
Trong vòng ba hơi thở, không ít người tự sát, cũng có người hoảng sợ cái chết không cách nào làm được, cuối cùng bị thủ hạ Diệp Phàm chém giết, ba gia tộc phản bội Thiên Phủ đều bị hủy diệt.- Hàn thúc, ngài cũng đừng cười, nước miếng đều văng lên người ta.
Diệp Phàm nghe vậy cười nói, lệ khí trước đó quét sạch, nói chuyện phiếm với Bắc Cung Hàn Tiêu hiển nhiên khiến tâm tình của hắn vô cùng tốt.
- Phàm nhi!
Một thân tiếng gọi thân thiết vang lên, sau đó một nữ tử dịu dàng tao nhã từ bên ngoài đại điện bước vào. Diệp Phàm lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Tô Tịch, hắn vô cùng mừng rỡ và kích động, mấy năm nay hắn ở bên ngoài xông xáo, nhớ thương nhất chính là Tô Tịch.Tiếp đó là Thần Hỏa sơn trang, năm đó khi diệt trừ Thiên Phủ, Thần Hỏa sơn trang gần như huy động toàn lực, Diệp Phàm không có gì để nói, chém giết toàn bộ, một tên cũng không để lại.
Trong nháy mắt hơn mười vạn người đã chết hơn một nửa, người còn lại cũng im thin thít không dám hé răng, cũng không ít người của ba học phủ trực tiếp té quỵ trên đất.
- Người nào của ba học phủ tham dự công kích Thiên Phủ năm đó, một tên cũng không để lại, đệ tử còn lại toàn bộ tự rời khỏi học phủ, oan có đầu nợ có chủ, các ngươi tự trở về thế lực của mình!
Diệp Phàm quay lưng lại cao giọng nói, Diệp Phàm cũng không muốn so đo việc những người này tập hợp vây công Thiên Đế Môn, hôm nay chết quá nhiều người, Diệp Phàm không có khoái cảm báo thù, hắn cũng không phải một gã đồ tể, một tên đao phủ, nếu có thể, ai lại muốn giết người.- Diệp hiền chất, ngươi trở về thật đúng lúc, hả giận, hôm nay thực sự là hả giận.
Đám người Y Liên đều kinh hãi giật mình nhìn Bắc Cung Hàn Tiêu, chỉ là một hoàng đế nước Sở, vậy mà làm càn trước mặt môn chủ? Hôm nay uy phong của Diệp Phàm cũng không phải chỉ khiến võ tu Đông Linh cảnh hoảng sợ tôn kính, dù là người của Thiên Đế Môn cũng bị thủ đoạn của môn chủ dọa cho phát sợ, ai cũng biết người trẻ tuổi này giết người không chớp mắt, hơn nữa thực lực cực kỳ đáng sợ.
Y Liên cho rằng mình không phải đối thủ của Hồ Trọng, mà Hồ Trọng trong tay Diệp Phàm căn bản cũng không tính là đối thủ, có thể thấy được chênh lệch giữa nàng và Diệp Phàm, có thể nói, hiện tại trên dưới Y gia rất phục tùng Diệp Phàm.
Diệp Phàm không cảm thấy có gì không ổn, dù địa vị hắn cao bao nhiêu, thực lực mạnh cỡ nào, Bắc Cung Hàn Tiêu vẫn là trưởng bối hắn kính trọng, cũng như năm đó Diệp Phàm đối với Bắc Cung Hàn Tiêu, hắn chưa bao giờ đối đãi với Bắc Cung Hàn Tiêu như Hoàng Đế mà xem như thúc bá của mình.