Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 1007 - Chương 1007: Tung Tích Huân Y

Chương 1007: Tung Tích Huân Y
Chương 1007: Tung Tích Huân Y
canvasa1d10070.pngLần phát ngôn này trực tiếp dẫn đến không ít kẻ chính nghĩa căm phẫn, không chỉ thế còn tức giận mắng Diệp Phàm, trong đó phần ℓớn ℓà võ tu trước đó ủng hộ Diệp Phàm mạnh nhất, bọn họ hi vọng Diệp Phàm có thể vì nghĩa quên thân, trở thành nhân vật anh hùng vì thiên hạ, suy nghĩ cho đại cục, nhưng một ℓời nói của Diệp Phàm ℓại ℓàm cho hi vọng của bọn họ biến thành thất vọng.

Diệp Phàm cũng không phải không biết hậu quả, với hắn thanh danh không bằng nửa phần Huân Y, chỉ có thông qua cách này, hắn mới biểu đạt thái độ của mình, để khi Huân Y biết được sẽ chủ động tới tìm hắn, bởi vì đến nay hắn vẫn không có tin tức của Huân Y.

Sơn mạch Thiên Thú, một đám dong binh đang nghỉ ngơi, những ℓính đánh thuê này đều ℓà võ tu kiếm ăn ở sơn mạch Thiên Thú, ước chừng mười người, sáu nam bốn nữ.

canvasa1d10071.png- Ai, những gì ngươi nói đều ℓà tin cũ, có biết tin tức mới nhất không?

Hắn chưa bao giờ cảm thấy ta hút máu người sao? Hoặc là nói, kỳ thật hắn cũng không kiên quyết như vậy, nhưng hắn không cho phép bất luận ai tổn thương ta?

Một nam nhân, phải làm sao mới không để ý cái nhìn của mọi người để bảo vệ nữ nhân của mình, thậm chí cách làm của hắn sẽ khiến bạn bè xa lánh, khiến rất nhiều người cùng chung chí hướng với hắn bỏ đi, bởi vì trong thế giới võ tu tuyệt đối không thể nào tha thứ chuyện hút máu phàm nhân.

Nhưng hắn vẫn làm, lần đầu tiên Huân Y, hoặc là Huyết Phượng Ma Hoàng không cách nào kiên định đạo tâm bản thân, dù nói là do bản tính Huân Y ảnh hưởng, chẳng bằng nói, một mặt Huyết Phượng Ma Hoàng đã dần dần bị chìm đắm.

- La Sát, ngươi có gì?
- Các ngươi nên biết, Diệp Phàm rất nặng tình với Huân Y.

- Có không, chẳng lẽ hắn mặc kệ sống chết của mấy trăm vạn phàm nhân để thiên vị Ma nữ Huân Y? Hắn có được thành tựu hôm nay, chẳng lẽ ngay cả đúng sai căn bản cũng không biết, ta kính nể Diệp Phàm là tên hán tử, nếu hắn ích kỷ như vậy thì khiến ta thất vọng và khinh thường.

- Ngươi nói không sai, nhưng đáng tiếc, lần này Diệp Phàm quả thực khiến mọi người thất vọng, hắn công nhiên phát ngôn bừa bãi, Huân Y là nữ nhân của hắn, ai muốn động đến Huân Y chính là đối đầu với hắn, phàm là tổn thương một sợi tóc của Huân Y, ngày sau hắn chắc chắn diệt cả nhà kẻ đó.

- Tùy tiện như thế?
- Các ngươi biết cái gì? Một đám phế vật cũng xứng nói hắn sao? Các ngươi vĩnh viễn không tưởng tượng nổi hắn đã cố gắng thế nào, một đám tiểu nhân chỉ biết suy đoán lung tung sau lưng.

Huân Y rất tức giận, nàng vẫn cho rằng mình là Huyết Phượng Ma Hoàng, vẫn luôn trốn tránh Diệp Phàm, nhưng khi nàng nghe nói Diệp Phàm vì nàng làm đến bước đường này, trong nội tâm nàng chỉ có bối rối và bất lực, nam nhân này luôn khiến lòng nàng rung động.

Huân Y rất rõ ràng, Diệp Phàm làm đến mức này cần bao nhiêu dũng khí, hắn không phải người bình thường, hắn được vô số võ tu ủng hộ, có thanh danh khiến mọi người đều hâm mộ, nhưng chỉ một câu, hắn vứt bỏ tất cả mọi thứ giống như ném rác rưởi, hắn chuyển lực chú ý của mọi người lên mình hắn, từ đó giảm bớt nguy hiểm cho Huân Y.

Cũng vậy, hắn đang nói cho nàng biết, dù thế nào, hắn cũng bảo vệ nàng.
- Tin tức mới nhất? Ha ha ha, lão Lưu, ngươi lại bắt đầu thừa nước đục thả câu, nói xem, có tin tức gì mới nhất?

- Tin tức này là một bằng hữu truyền âm cho ta hôm qua, hắc hắc, nói ra các ngươi cũng không tin, các ngươi biết ma nữ Huân Y không?

- Ma nữ Huân Y? Đương nhiên biết, hạng súc sinh lấy huyết dịch phàm nhân làm thức ăn, người người đều muốn tru diệt, hừ, ta chỉ hận bản thân không có thực lực, nếu không nhất định phải giết loại ma đầu này, đòi lại công đạo cho phàm nhân.

Một người đàn ông trung niên khác nghe vậy có chút kích động nói, hiển nhiên rất khó chịu đối với chuyện này.
Nam tử kia nghe vậy lạnh lùng nói, nửa tháng trước La Sát này gia nhập bọn họ, khuôn mặt xấu xí hiển nhiên khiến bọn họ không có hứng thú chút nào, mà bây giờ nàng có thể nói ra những lời này.

Huân Y ngẩng đầu, nguyên lực lập tức nổ tung:

- Ta không cho phép các ngươi nói xấu hắn!

Nửa tháng sau.
- Đương nhiên, hừ, người bây giờ có được một chút thành tựu đã không biết mình là thứ gì, theo ta thấy, Diệp Phàm cũng không phải thứ tốt lành gì, các ngươi nghĩ thử xem, một người sinh ra thấp hèn, dựa vào cái gì có thể đánh đồng với đám người Sở Phong Vân? Sau lưng không biết làm ra bao nhiêu chuyện thua cả súc sinh, đoạt bảo bối của bao nhiêu võ tu.

- Đúng đó, ngươi nói không sai, theo ta thấy, sở dĩ Diệp Phàm có thành tựu ngày hôm nay là do có chút quan hệ với viện trưởng học phủ Vạn Đạo, nói thẳng ra, đoán chừng hắn bán rẻ nhan sắc, chiếm được cái kia của viện trưởng Thu Nguyệt... Ha ha, các ngươi hiểu không.

- Ta hiểu, ta hiểu!

Âm thanh nói chuyện của đám người càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng càn rỡ, nữ tử trốn trong góc nắm thật chặt bàn tay trắng nõn, lạnh lùng nói:
Ở Lâm gia, sắc mặt Diệp Phàm khó coi nghe thủ hạ báo cáo, đã nửa tháng, Huân Y không chủ động tìm tới Diệp Phàm, bọn họ cũng không có được bất kỳ tin tức nào liên quan tới Huân Y.

Một hồi âm thanh gấp rút vang lên, Lâm Sơn vội vàng đi đến, sau khi nhìn thấy Diệp Phàm, hắn vội vàng quỳ xuống đất chắp tay nói:

- Công tử, vừa nãy thám tử truyền đến tin tức từ Bách Mộc thần thành, một tòa thành của phàm nhân tên Cổ Thạch thành gần Bách Mộc thần thành bị tàn sát cả thành.

- Cái gì? Tàn sát cả thành?


- Không sai, cụ thể vẫn không rõ thời gian tàn sát thành, nếu không phải đêm qua thì chắc ℓà sáng nay, tử trạng của tất cả mọi người giống hệt với tử trạng của phàm nhân ở hai thành thị trước đây, cũng ℓà chết do bị hút khô máu, nhiều võ tu đều cho rằng do Thánh Nữ Huân Y ℓàm, các đại thế ℓực ℓiên tục điều động người tiến về Cổ Thạch thành.

- Đi, chúng ta nhanh chóng chạy tới Cổ Thạch thành!

Diệp Phàm nghe vậy ℓập tức hét ℓên và đi ra ngoài cửa, những người khác ℓần ℓượt đứng ℓên theo sát hắn.

Bình Luận (0)
Comment