Chương 1034 - Chương 1034: Lửa Giận
Chương 1034: Lửa Giận
Chương 1034: Lửa Giận
Nhưng, Mạc Bất Phàm ℓà cái thá gì? Lại dám tổn thương hậu nhân của ℓão Dương như thế, cho dù tất cả ℓà do Dương Nhược Huyên tự ℓựa chọn, nhưng Mạc Bất Phàm chắc chắn phải chết.
Diệp Phàm nhịn sát ý trong ℓòng xuống, hắn rất muốn nhìn thử, nam nhân này còn có vẻ mặt ghê tởm nào nữa.
- Dư công tử, ha ha ha, ngưỡng mộ đã ℓâu, ngưỡng mộ đã ℓâu.
- Ha ha, Dư công tử đúng ℓà nóng tính.
Lúc này, ánh mắt Tử Nhứ Ngưng nhìn về phía Mạc Bất Phàm đã trở nên khó chịu, hiển nhiên cảm thấy nam nhân này vô cùng buồn nôn.
Diệp Phàm cũng cảm thấy tức giận cực kỳ, hắn căn bản không nghĩ đến Dương Nhược Huyên lại nhận được sự đối đãi như thế này từ Mạc Bất Phàm, hắn thấy, cho dù nam nhân này bởi vì quyền thế nên không thể nhu tình mật ý với Dương Nhược Huyên như lúc trước, thậm chí bởi vì chuyện của Thiên Phủ nên thay đổi, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến, tên cặn bã này lại xem nữ nhân như một công cụ, để người khác hưởng thụ.
Chuyện này, Diệp Phàm chắc chắn không thể làm được, theo Diệp Phàm, cho dù là nữ nhân có mối quan hệ mập mờ với hắn, nếu nữ nhân này có mối quan hệ không đứng đắn với nam nhân khác, hắn cũng sẽ trực tiếp cắt đứt mối quan hệ giữa hai người, huống chi bản thân nữ nhân, căn bản không thể chủ động có quan hệ không đứng đắn gì với nam nhân khác.
Chứ đừng nhắc tới chuyện nam nhân chủ động đưa nữ nhân của mình cho những người khác hưởng thụ, tên Mạc Bất Phàm này đúng là súc sinh.Diệp Phàm tùy tiện đáp, thật ra hắn rất ngạc nhiên, tại sao Mạc Bất Phàm lại đưa Dương Nhược Huyên đến đây, tu vi của Dương Nhược Huyên đã bị phong ấn, có lẽ đã không còn địa vị ngày xưa, lần này đến đây, trông không giống thân phận nữ nhân của hội trưởng Thiên Hạ thương hội.
- Ha ha, được, ta và Dư huynh thật sự là mới quen nhưng thật thân thiết, không biết phương danh của cô nương bên người Dư huynh là gì?
Mạc Bất Phàm dẫn chủ đề lên trên người Tử Nhứ Ngưng.
- Nàng tên là Mặc Ngưng, là nữ nhân của ta.Mạc Bất Phàm nghe vậy không khỏi cười nói, sau đó trực tiếp đi đến ghế trên ngồi xuống, hai mắt chăm chú nhìn Tử Nhứ Ngưng, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, vóc người này, quả nhiên hoàn mỹ như cửu thiên tiên tử.
- Dư công tử, vậy ta sẽ vào thẳng vấn đề, mặc dù thân phận của ngươi tôn quý, là dòng chính của Dư gia, nhưng quy củ của thương hội vẫn còn ở đó, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nhưng ta muốn kết giao bằng hữu với Dư công tử đây, không biết Dư công tử có thể cho ta vinh hạnh này không?
Những lời này thật ra đang nói bóng nói gió về thân phận thật của Diệp Phàm, rốt cuộc là dòng chính hay là chi thứ của Dư gia, trên mặt Diệp Phàm lộ ra vẻ dĩ nhiên, càng khiến Mạc Bất Phàm tin chắc vào phỏng đoán của mình, người này quả nhiên là dòng chính của Dư gia, nếu trắng trợn cướp đoạt nữ nhân của hắn thì có hơi không ổn.
- Có thể trở thành bằng hữu với Mạc công tử, ta cầu còn không được.- Ha ha, không giấu gì Dư huynh, nữ nhân này của ta cực kỳ trinh liệt, nếu để nàng nói chuyện, có lẽ sẽ căm hận quát mắng, nhưng loại nữ nhân này, càng phản kháng càng có cảm giác, Dư huynh có thể hưởng thụ cảm giác này một chút.
Mạc Bất Phàm cười nói, sau đó vung tay lên, phong ấn khả năng nói chuyện trên người Dương Nhược Huyên biến mất, tiếp theo, giọng nói phẫn hận của Dương Nhược Huyên vang lên:
- Mạc Bất Phàm, ngươi sẽ gặp báo ứng, một ngày nào đó, Diệp Phàm sẽ giết ngươi để báo thù cho ta.
- Diệp Phàm? Tiểu Nhược Huyên của ta, ngươi nói cho ta biết, nơi lẩn trốn hiện tại của ta, sao Diệp Phàm tìm thấy được? Chờ đến lúc hắn vận dụng cường giả của Thiên Đế Môn, ta đã trốn đến Linh cảnh khác từ lâu rồi, tỉnh đi, bây giờ ngươi nên phục vụ tốt cho Dư công tử đã.- A, Mặc Ngưng cô nương thật sự vô cùng động lòng người.
Mạc Bất Phàm cười nói, trong lòng âm thầm suy nghĩ, bàn về nhan sắc, nữ nhân này cũng không được xem là xuất chúng, tất cả mọi người đều là đệ tử của đại gia tộc, lúc rời khỏi nhà, nên có một dung nhan xuất sắc thì tốt hơn, so sánh với vị trí chính thất, nữ nhân này còn hơi kém một chút, nói một câu không dễ nghe, thân thể của nữ nhân này có thể mê luyến người khác, nhưng lấy thân phận của bọn họ, chính thất tất nhiên phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành rồi.
Nói vậy, chưa chắc hắn ta đã không có cơ hội hưởng dụng nữ nhân này, nghĩ đến đây, Mạc Bất Phàm chỉ vào Dương Nhược Huyên cười nói:
- Dư huynh, huynh cảm thấy nàng thế nào?- Khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, Mạc huynh có được nữ nhân bậc này, quả nhiên là phúc lớn.
Diệp Phàm hơi si mê nói.
- Ha ha, ánh mắt của Dư huynh thật tốt, nhưng nếu ta giao nàng cho Dư huynh, để nàng hầu hạ ngươi một đêm, không biết ta có thể may mắn có được một đêm xuân tình với Mặc Ngưng cô nương không?
Chuyện đổi nữ nhân như thế này là chuyện rất bình thường ở bên trong thương hội của họ, nữ nhân đối với họ mà nói, chính là đồ chơi, và loại trao đổi này, thỉnh thoảng sẽ mang đến cho bọn họ một cảm giác sung sướng khác.Nghĩ đến đây, Diệp Phàm nhìn Dương Nhược Huyên, Dương Nhược Huyên cắn răng hung ác nhìn chằm chằm Mạc Bất Phàm, nhưng hiển nhiên đã bị người khác phong ấn nguyên lực cùng với khả năng nói chuyện, thế nên tất cả oán hận và tủi thân chỉ có thể giấu trong lòng.
Sát ý khủng bố điên cuồng ngưng tụ trong lòng Diệp Phàm, Diệp Phàm cố gắng kiềm chế, khẽ nói:
- Tại sao nàng không thể nói chuyện?
Hắn muốn nghe một chút suy nghĩ của Dương Nhược Huyên, không phải vì muốn Dương Nhược Huyên hối hận, mà là để khi hắn giết chết Mạc Bất Phàm, nữ nhân này có thể càn rỡ cười to.
Mạc Bất Phàm nghe vậy thì không thèm để ý đáp ℓời.
Năm đó thật ra Dương Nhược Huyên cũng rất có hảo cảm với Diệp Phàm, nàng yêu Mạc Bất Phàm, không phải bởi vì trên người Mạc Bất Phàm có một ít bóng dáng của Diệp Phàm hay sao.
- Nói như ngươi rất hiểu Diệp Phàm vậy, nữ nhân ti tiện, có phải ngươi đang hối hận không, nếu năm đó ngươi ℓựa chọn tin tưởng Diệp Phàm, rời khỏi ta, có ℓẽ ngươi và Diệp Phàm có thể ℓâu ngày sinh tình, trở thành phu nhân của môn chủ Thiên Đế Môn, nhưng, trên đời này không có thuốc hối hận, còn Diệp Phàm, hắn đến chết cũng không thể tìm thấy ta.
Nói xong, trên mặt Mạc Bất Phàm tràn ngập đắc ý.
- Thật à!
Một giọng nói hờ hững vang ℓên, khóe miệng Diệp Phàm ℓộ ra nụ cười ℓạnh, hai mắt bình tĩnh nhìn Mạc Bất Phàm, sau đó, khuôn mặt của hắn bắt đầu thay đổi, tướng mạo ban đầu chậm rãi xuất hiện:
- Mạc Bất Phàm, thật đáng tiếc, ta còn chưa chết đã tìm thấy ngươi.