Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 1037 - Chương 1037: Chính Nhân Quân Tử

Chương 1037: Chính Nhân Quân Tử
Chương 1037: Chính Nhân Quân Tử
canvasa1d10370.pngDiệp Phàm hỏi.

- Ừ.

Dương Nhược Huyên gật đầu đáp.

canvasa1d10371.png- Tam đệ của ta sẽ phái người đến giết chúng, không cần ta tự mình động thủ.

Bây giờ phong ấn của đệ tam đang mở ra, Nghịch Ma Tử chắc chắn sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào phá hỏng kế hoạch của hắn, thực lực của Phương Tử Đạo mạnh mẽ, bây giờ cũng là cường giả Chí Tôn, nhưng dưới sự che chắn của Ngụy Tiên Trận, vẫn không thể phát hiện bất kỳ kẽ hở nào.

Bách Thánh Chiến Trường, xương khô màu trắng hoàn toàn biến mất, khắp nơi đều là Thánh Ma Chi Khí u ám, những dòng ma khí màu đen này không ngừng ngưng tụ, sau đó Không Gian Chi Lực chậm rãi vận chuyển, dường như đang thai nghén một thông đạo không gian ngay tại nơi này.

Diệp Phàm bởi vì chuyện của Huân Y nên vội vàng chạy đến Trung Linh Cảnh, cũng có chút sơ sót chuyện ở Đông Linh Cảnh, hắn cũng chưa từng đến Bách Thánh Chiến Trường, tất nhiên không biết Bách Thách chiến trường đã xảy ra biến đổi kinh khủng như vậy, nhưng có phát hiện hay không, thật ra cũng không khác gì nhiều, chuyện Ma Linh đến đã là việc không thể nghịch chuyển.

Tông môn ở Đông Linh cảnh và Trung Linh cảnh thành lập cùng lúc, thế lực của Diệp Phàm lấy một tốc độ khủng bố mở rộng, ngay cả bản thân Diệp Phàm, cũng mang theo Tử Nhứ Ngưng xuất phát đến mục tiêu kế tiếp, Lục gia.
Đông Linh cảnh!

Sau khi Diệp Phàm rời đi, Phương Tử Đạo dẫn người đến Đường quốc, nhưng lại không phát hiện ra gì, trải qua nhiều lần tìm kiếm mà không có kết quả, mới thất vọng trở về.

Bên dưới Hoàng Đô của Đường quốc, vô tận Thánh Ma Chi Lực lưu chuyển, liên tục không ngừng hình thành một đại trận khủng bố, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, đẳng cấp của trận pháp rất cao, gần như đạt tới cấp độ Ngụy Tiên Trận, có thể nói, toàn bộ Thiên Vũ đại lục, không có kẻ nào có thể bố trí trận pháp bậc này trong một thời gian ngắn.

Đây cũng là chuyện mà Diệp Phàm không nghĩ đến, mấy năm nay Đại Đế lớn lên rất nhiều, đồng dạng, Ma Linh Thánh Long cũng trưởng thành không ít, Ngụy Tiên Trận đối với Đại Đế mà nói, rất dễ dàng phá giải, đối với Ma Linh Thánh Long cũng vậy, có thể dễ dàng bố trí trong một khoảng thời gian ngắn.
Diệp Phàm nghe vậy thì lắc đầu nói, ba người nhanh chóng bay đến phụ cận Đông Thủy Thành.

Dương Nhược Huyên hơi tò mò nhìn Tử Nhứ Ngưng, nhưng không hỏi nhiều, chỉ có chút hiếu kỳ, không biết nàng ta là nữ nhân thứ bao nhiêu của Diệp Phàm.

Thủ hạ của Thiên Đế Môn nhanh chóng chạy đến, sau đó Diệp Phàm lệnh cho bọn họ đưa Dương Nhược Huyên đi, rồi mang theo Tử Nhứ Ngưng chạy đến Phong gia.

Nói xong, người kia chắp tay nhìn về phía Diệp Phàm:

- Vị huynh đài này, xin hỏi ngươi và vị cô nương đây có quan hệ thế nào, nếu là người yêu, vậy hãy tha thứ cho sự đường đột của ta, còn nếu là huynh muội, vậy ta thật sự may mắn.

Người này nói chuyện có thối có lui, đối nhân xử thế nhã nhặn hữu lễ, ít nhất sẽ không khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Diệp Phàm không chút dấu vết nhìn thoáng qua đôi mắt của người này, trực tiếp cầm lấy bàn tay trắng nõn của Tử Nhứ Ngưng, đạm bạc nói:
Nhưng người này lại xuất hiện, chỉ đơn giản muốn giới thiệu gia tộc mình, nhìn phản ứng của Diệp Phàm và Tử Nhứ Ngưng, nếu hai người biểu hiện ra vẻ hâm mộ hay một chút nịnh nọt, vậy chứng minh rằng địa vị của hai người trước mắt không quá cao, sau đó sẽ nghĩ ra biện pháp lợi dụng hay trắng trợn cướp đoạt gì đó, để cướp nữ nhân này về tay.

Còn nếu Diệp Phàm và Tử Nhứ Ngưng biểu hiện ra vẻ chẳng thèm ngó tới, hoặc đơn giản là thái độ không quan tâm, vậy tất nhiên đã chứng minh lai lịch của hai người không nhỏ, hắn sẽ trực tiếp vứt bỏ suy nghĩ này.

Lưu Đông rời đi cực kỳ thoải mái, ít nhất đối với Tử Nhứ Ngưng mà nói, ấn tượng của nàng về nam nhân này khá tốt, cũng truy cầu nữ tử nho nha, nhưng so sánh với Diệp Phàm lỗ mãng, người này hiển nhiên xuất sắc hơn Diệp Phàm nhiều.

- Người này thật là quân tử.
- Xin lỗi, nàng là nữ nhân của ta.

- A, hóa ra là thế, thật đáng tiếc, là do tại hạ đường đột, nữ nhân xinh đẹp như vậy, ta lại không thể âu yếm, là do phúc vận của ta không đủ, nếu vậy, cáo từ.

Lưu Đông lại cực kỳ thản nhiên nói, sau đó chắp tay với Diệp Phàm, rồi rời đi.

Diệp Phàm không chắp tay với người này, bởi vì bản thân hắn đang mang đến cho Tử Nhứ Ngưng cảm giác rằng hắn đang theo đuổi nàng, thế nên lúc hai người ở chung, Diệp Phàm gần như lúc nào cũng đứng ở góc độ người theo đuổi, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Diệp Phàm và Tử Nhứ Ngưng không thể là huynh muội được.
Lục Thiên Đê đối đầu với hắn nhiều lần, năm đó còn suýt chút nữa đã phế tam đệ của hắn, món nợ này, hắn vẫn luôn nhớ kỹ, nhưng lần này đến Lục gia cũng không phải để báo thù, chuyện này không cần lo lắng, mục tiêu chủ yếu trước mắt của hắn chính là Tử Đông Cừu, Lục gia có thể đặt sang một bên trước đã.

Sau khi tiến vào thành trì do Lục gia quản lý, nửa đường gặp được một nhóm người, cả nhóm đều là nam tử, dung nhan cực kỳ anh tuấn, trong tay cầm quạt xếp, một bộ quân tử nho nhã, chỉ mỉm cười đã cảm nhận được sự ôn hòa của hắn ta.

Đám người kia hiển nhiên cảm thấy thưởng thức Tử Nhứ Ngưng, thế nên trực tiếp đi đến trước mặt hai người Diệp Phàm, nam tử bạch y cầm đầu chắp tay lễ phép nói:

- Hân hạnh được gặp cô nương này, tại hạ là Lưu Đông, chính là truyền nhân dòng chính của Lưu gia bổn thành, vừa rồi ở đằng sau nhìn thấy bóng hình xinh đẹp của cô nương, sinh lòng ái mộ, nên đến đây để kết giao một phen.


Tử Nhứ Ngưng nói thẳng.

canvasa1d10372.pngTử Nhứ Ngưng ẩn ý nói, thật ra đối với chuyện Diệp Phàm nói rằng nàng chính ℓà nữ nhân của hắn, nàng vẫn cảm thấy không thoải mái, nàng trở thành nữ nhân của Diệp Phàm từ bao giờ, người này đúng ℓà tự cao tự đại.

Diệp Phàm nghe thế, tất nhiên đã nhận ra Tử Nhứ Ngưng cố ý đâm chọc hắn, nhưng hắn không tính toán với nàng, hắn cũng không thật sự thích Tử Nhứ Ngưng, tất cả chỉ ℓà gặp dịp thì chơi mà thôi, Tử Nhứ Ngưng có ấn tượng tốt với hắn hay không, có ℓiên quan gì đến hắn chứ, đợi đến ℓúc Tử Đông Cừu cúi đầu, chính ℓà ngày chết của Tử Nhứ Ngưng.

Tử Nhứ Ngưng thấy Diệp Phàm cười không nói, khinh thường bên khóe miệng cực kỳ bắt mắt, không khỏi cảm thấy âm thầm khó chịu trong ℓòng, tên Diệp Phàm này nhất định ghen tỵ phong cách chính phái của người khác, mới không đồng tình người kia như vậy, mặc dù đi cùng với hắn và trải qua rất nhiều chuyện mới ℓạ, nhưng người này chắc chắn không được xem ℓà quân tử.

Có thù tất báo, tâm ngoan thủ ℓạt, hơn nữa còn háo sắc như mạng, tự cao tự đại, cũng chẳng biết vì sao mấy nữ tử như Huân Y ℓại thích hắn, nhưng nhắc đến mới thấy ℓạ, người này có nhiều mặt khiến người ta chán ghét như vậy, sao ta ℓại không thể sinh ra sát ý với hắn kia chứ, ha, hắn đã giết ca ca ta, ta nên giết hắn mới đúng.

Nhưng nói cho cùng, vẫn do phụ thân muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hắn rơi vào đường cùng mới giết ca ca, chuyện này, người sai không phải ℓà hắn, ta đối với hắn không có sát ý, chỉ vì ta không phải dạng người không nói đạo ℓý, huống chi… Người ca ca kia của ta đã từng có suy nghĩ bậy bạ đối với ta, vì thế ta và gã, thật sự không thể thân thiết được.

Bình Luận (0)
Comment