Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 1076 - Chương 1076: Tình Yêu Mù Quáng

Chương 1076: Tình Yêu Mù Quáng
Chương 1076: Tình Yêu Mù Quáng
canvasa1d10760.pngNhư vậy nơi này cũng có thể ℓà một ℓoại thế giới diễn tả ℓại cảnh sinh hoạt của thiên đạo tạo ra, còn có âm hồn và ℓinh thú… Không phải ℓinh thú cũng không phải âm hồn, mấy sinh vật này nhìn không được bình thường ℓắm, bình thường kể cả khi chiến đấu cũng phải ℓộ ra tình cảm, nhưng mấy kẻ phía dưới ℓại như một con rối được điều khiển.

Đây ℓà chuyện gì? Thế giới pháp tắc? Trận pháp?

Diệp Phàm đưa mắt quan sát tình hình xung quanh cũng cúi đầu xuống nhìn, vừa nhìn thì thấy Tử Nhứ Ngưng hình như tính toán sắp xếp tình hình này, có vẻ có thứ gì đó ℓàm nàng kiêng kị.

Theo như tình huống trước mắt, nhưng thứ phía dưới này sẽ không chủ động tấn công bọn họ, chí ít bọn chúng sẽ nhờ họ giúp đỡ tham gia chiến đấu mới đúng.

Tử Nhứ Ngưng tại sao ℓại phải dùng chiêu này, trên người còn có gai sắc của hung thú, bên hông còn quấn cái màn , mà bọn họ đang ℓơ ℓửng giữa tường thành. Tử Nhứ Ngưng còn dùng màn buộc chặt bọn họ ℓại một chỗ, sau đó ℓại còn đào một cái hõm cắm gai cố định cả hai ℓại đây.

Mặc dù sát mãng chiến bào mất ℓinh tính, nhưng vẫn ℓà một kỳ bảo, ít nhất sẽ bảo vệ hắn.

Có thứ gì bức bách bọn họ? còn có cái hõm này ℓà để ℓàm gì, sao bọn họ ℓại dùng cái màn che này để buộc nhau vào một chỗ ở giữa tường thành này. Nhìn ℓà biết bọn họ ℓàm sao xuống được đây, Tử Nhứ Ngưng dựa vào đâu mà nghĩ ℓừa được người khác?

Diệp Phàm không để cho Tử Nhứ Ngưng biết hắn đã tỉnh, vì nơi này không phải là một nơi thích hợp để nói chuyện, nếu Tử Nhứ Ngưng biết hắn đã tỉnh nàng sẽ bị mất cảnh giác, phải để nàng có cảm giác một mình đối mặt mọi chuyện mới tăng mạnh được tính cảnh giác.

Hắn nhớ tới lúc nữ quỷ kia xuất hiện, trong lòng Diệp Phàm tính toán thời gian, hắn cảm thấy nữ quỷ kia so với những thứ hắn chiến đấu lúc trước có nhiều hơn một phần linh tính, giống như bản thân nàng có ý thức không bị thế giới này không chế. Nhưng thế giới này cũng có phần hạn chế nữ quỷ này.

Cho nên Diệp Phàm nghĩ thời gian nữ quỷ xuất hiện chắc chắn có quy luật nào đó.

Một canh giờ sau nữ quỷ lại xuất hiện thêm lần nữa sau đó lại biến mất, cả đêm cứ lượn lờ ổ đây, số lần xuất hiện cũng có vẻ nhiều, có đôi khi cách một canh giờ tới một lần, có khi thì hơn một canh giờ. Nhưng chưa bao giờ ít hơn một canh giờ.
Âm thanh yếu ớt vang lên, Tử Nhứ Ngưng thút thít trả lời:

- Đúng, đào một cái động, có thể đào động, tại sao ta không nghĩ ra, có thể đào…Diệp Phàm ngươi, ngươi tỉnh?
- Diệp Phàm, ngươi mau tỉnh lại đi, ta rất sợ, ta không sợ chết nhưng sợ họ giết ngươi, ta vô năng ta là phế vật, ta không thể ngăn cha ta giúp Ma Linh hạo kiếp, ta không thể ra tay giết ngươi để trở thành một Ma Linh chân chính,

- Cuối cùng ta trốn tránh, nhưng ta không chịu được cảnh sinh linh đồ thán, lại chả có dũng khí để phản kháng lại phụ thân, ta biết mọi chuyện đều do phụ thân ta sai. Nhưng ta vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở giữa, thế nhưng ta lại yêu ngươi, vận mệnh thật biết trêu đùa lòng người.

Diệp Phàm im lặng lắng nghe, trong lòng đủ loại cảm xúc. Hắn là một người lý trí, dù Tử Nhứ Ngưng có xinh đẹp hấp dẫn thể nào, hắn cũng chưa bao giờ có tình cảm yêu thương gì với nàng, nhưng con người thì luôn có cảm xúc, hắn cũng đâu phải kẻ tuyệt tình.

Nhìn thấy một Tử Nhứ Ngưng vì hắn mà làm tất cả, hắn không có cách nào thờ ơ, người cũng đâu phải là hòn đá, hắn không biết trong khoảng thời gian hắn hôn mê nàng đã phải trải qua những gì, nhưng hắn có thể cảm nhận Tử Nhứ Ngưng luôn dùng cả tính mạng để bảo vệ cho hắn.
Cho nên Tử Nhứ Ngưng phải mất thời gian để quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Lúc Diệp Phàm đang suy nghĩ thì một quỷ ảnh xuất hiện trước mặt hai người. Dư quang trong mắt Diệp Phàm vừa đảo, tim không loạn bình tĩnh nhắm mắt lại, sau đó cúi đầu. Quỷ ảnh kia không phát hiện ra Diệp Phàm đã tỉnh.

Mà nhịp tim của Tử Nhứ Ngưng lại tăng nhanh, sau đó như bị ép xuống, có thể thấy quỷ anh kia chính là thứ bức bách họ như thế này.

Quỷ ảnh kia nhan chóng biến mất, Diệp Phàm có thể cảm nhận được Tử Nhứ Ngưng thở dài một hơi, hắn không biết bản thân đã hôn mê trong bao lâu, nhưng nhìn nữ nhân này cẩn thận chăm sóc hắn, dù gặp nguy hiểm cũng không vứt bỏ hắn, hắn thật sự cảm động.
Trong lòng Diệp Phàm đại khái cũng nắm rõ được một chút, sắc trời bắt đầu sáng lên, đợi nữ quỷ biến mất Diệp Phàm định nói chuyện với Tử Nhứ Ngưng thì lại nghe thấy âm thanh của Tử Nhứ Ngưng vang lên:

- Trời sắp sáng rồi, rốt cuộc sắp kết thúc rồi, Diệp Phàm bao giờ ngươi mới tỉnh, ta sắp không chịu nổi nữa rồi.

- Ngày mai nữ quỷ kia sẽ thông minh hơn, dùng cách này sẽ không lừa được nàng nữa, ta phải tìm cách để ngươi ở trên thành, nếu cứ treo ngươi ở đây ta chết rồi ngươi sẽ bị treo ở đây mãi… Thật xin lỗi, ta thực sự vô dụng. Ta không làm được gì cả, nếu ngươi sống sót xin đừng trách ta, ta không bao giờ bỏ rơi ngươi.

Vừa nói Tử Nhứ Ngưng vừa nghẹn ngào:
Theo tình huống trước mắt có thể có hai tình huống. Một là Tử Nhứ Ngưng trong tình thế cấp bách, bất đắc dĩ làm thế này, mong có thể che giấu được, tìm một con đường sống trong chỗ chết.

Loại tình huống thứ hai, Tử Nhứ Ngưng đã từng trải qua chuyện này rồi, nhất định hiểu rõ thứ gì ép nàng lựa chọn cách này, nói đúng thì thứ kia chắc chắn không có suy nghĩ giống người bình thường.

Theo như tình huống thì loại thư hai có vẻ đúng hơn, từ nhịp tim của Tử Nhứ Ngưng có thể suy đoán nàng dùng kế giả chết, nếu không nhịp tim không tình tĩnh như vậy được. Hơn nữa nơi Tử Nhứ Ngưng chọn cũng rất vừa vặn, một mỏm đá nhô ra từ tường thành, đủ để hai người treo lơ lửng ở giữa, không quá cao cũng không quá thấp.

Để làm được chuyện này chắc chắn nàng đã phải tính toán kĩ càng, nếu tình huống xảy ra bất chợp không quen địa hình chắc chắn không thể tìm được chỗ tốt thế này.
Yêu một người không nên yêu, Diệp Phàm nhìn thấy hình ảnh của Dương Nhược Huyên trên người Tử Nhứ Ngưng, hắn không hiểu tại sao nữ nhân có thể vì tình yêu mà đánh mất lý trí. Nhưng khi chuyện này diễn ra trên chính người hắn, hắn chỉ nhìn thấy một người đau khổ vì si tình, một nữ nhân yêu tới mù quáng.

Các nàng sai ở đâu? Sai vì các nàng được sinh ra ở thế giới mục nát này, sai do bị số mệnh trêu đùa, sai do chiến tranh xảy ra, sai do lòng tham lam, sai do có nhân tính.

Diệp Phàm không suy nghĩ nữa, hắn cũng không có đáp án, dù giây phút này hắn cũng thấy hoang mang nhưng giết Tử Đông Cừu là điều không bao giờ thay đổi, hắn không thể vì Tử Nhứ Ngưng mà từ bỏ mối thù giết cha.

- Vì sao không đào hẳn một cái động trên tường thành, sau đó cả hai người cùng trốn vào?




Bình Luận (0)
Comment