Chương 1092: Diệp Phàm Nhượng Bộ
Chương 1092: Diệp Phàm Nhượng Bộ
- Cmhúng ta... sống ở chỗ này đến già, sinh con dưỡng cái được không?
Tử Nhứ Ngưng trầm mặc một hồi rồi quay đầu, trong đôi mắt mê người mong đợi nói.
Diệp Phàm nghe vậy cón chút im ℓặng, sau đó ℓắc đầu: - Ngươi biết mà, ta không ℓàm được.
Diệp Phàm nghe vậy ℓắc đầu nói.
Nhưng dù phụ thân giết Bạch Tình khiến nàng không thể nào tiếp thu được và sinh ra ngăn cách với hắn, thậm chí là oán hận, nhưng dù sao hắn cũng là phụ thân mình. Từ nhỏ đến lớn, Tử Đông Cừu cưng chiều nàng hết mực, sao nàng có thể tiếp nhận Diệp Phàm giết phụ thân nàng.
Tiếng khóc chậm rãi dừng lại, Tử Nhứ Ngưng nhìn Diệp Phàm, nói khẽ:
- Diệp Phàm, giữa chúng ta, chỉ có thể đi con đường này sao?
- Không sai...- Sau khi dung hợp hạch tâm Mệnh Thụ, ngươi ở lại đây chờ ta, ta sẽ trở về tìm ngươi.
Diệp Phàm nói khẽ.
Tử Nhứ Ngưng nghe vậy cúi đầu xuống, bàn tay trắng nõn nắm lấy váy, nước mắt chảy xuống theo làn da trắng noãn như ngọc, nàng khóc nức nở nói:
- Thật xin lỗi, ta biết ta rất ích kỷ, ta cũng biết rõ ngươi không thể vì ta ở lại đây, nhưng ta nhịn không được có loại hy vọng xa vời này. Diệp Phàm, ta yêu ngươi, ta không thể mất ngươi, nhưng phụ thân ta cũng là người rất quan trọng với ta, ta thật sự không thể đối mặt với cảnh các ngươi tàn sát lẫn nhau.- Ta cực kỳ vô dụng, ta không làm được gì hết, ta không giúp được phụ thân ta, ta cũng không giúp được ngươi, ta không cho phép hắn giết ngươi, ta cũng không thể nào tiếp thu được ngươi giết hắn, nhưng hắn đã giết phụ thân ngươi, thù giết cha không đội trời chung, ta đều biết, nhưng ta chính là ích kỷ như vậy, muốn ngươi vứt bỏ tất cả, cùng ta trốn tránh.
- Ta hèn nhát, Diệp Phàm, thật xin lỗi, thật xin lỗi.
Nói xong, Tử Nhứ Ngưng đau lòng khóc thành tiếng. - Vì sao, vì sao ta lại yêu một người không nên yêu, vì sao ông trời nhất định phải tra tấn ta như vậy, không phải nói ác nhân mới có ác báo sao, nhưng ta không phải ác nhân, vì sao ông trời bất công như vậy.
Diệp Phàm nhìn dáng vẻ Tử Nhứ Ngưng khóc như mưa, thở dài một hơi sau đó kéo nàng vào lòng:- Thực xin lỗi.
Tử Nhứ Ngưng khóc thật lâu, cũng không phải Tử Nhứ Ngưng đột nhiên trở nên yếu ớt như vậy mà khi Diệp Phàm đánh bại khí linh tiến về hạch tâm Mệnh Thụ, Tử Nhứ Ngưng biết thời gian bọn họ ở bên nhau đã không còn nhiều. Lúc trước, bọn họ trải qua sinh tử, Tử Nhứ Ngưng không biết mình còn có thể sống sót hay không nên nàng vứt bỏ tất cả đắn đo, toàn tâm toàn ý hưởng thụ thời gian bên cạnh Diệp Phàm.
Nhưng nàng cũng chưa chết, sau khi bọn họ dung hợp hạch tâm Mệnh Thụ phải trở lại Thiên Vũ. Diệp Phàm đã biết La Thủ là Ma Linh, tất nhiên hắn sẽ ra sức đối phó, đến lúc đó rất có thể sẽ đối đầu với phụ thân nàng trong thời gian nhanh nhất.
Cho nên nàng cố gắng lưu lại đoạn thời gian này, nhưng nàng biết rõ, giữ không được, trừ bỏ thút thít, nàng có thể làm gì? Nàng không thể hùng hồn yêu cầu Diệp Phàm từ bỏ thù giết cha, vốn dĩ là phụ thân nàng sai, dựa vào cái gì muốn Diệp Phàm bao dung?- Chúng ta có thể nhận bọn họ, chỉ cần dung hợp hạch tâm Mệnh Thụ, đây tuyệt đối không phải hy vọng xa vời, ta có thể cùng các nàng Huân Y, Tố Tố hầu hạ ngươi. Trong mảnh không gian này, ngươi chính là vương, chúng ta phát triển lãnh địa của mình ở đây, rời xa chiến tranh chủng tộc tàn khốc.
Tử Nhứ Ngưng nói tiếp, dù biết rõ không có khả năng, nàng cũng muốn thuyết phục Diệp Phàm. Nàng xác thực ưa thích trốn tránh, trốn tránh quá nhiều, nhưng không phải ai cũng có thể đứng trên lập trường của nàng đối diện với những lựa chọn thống khổ này.
- Người sống một đời không thể chỉ vì chính mình, chủng tộc ta đang gặp nguy hiểm, ta sinh làm người, nhất định phải có chút ý thức đấu tranh vì Nhân tộc, dù cuối cùng chiến tử, ta cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm trên vai.
Diệp Phàm dứt khoát nói, sao hắn không biết suy nghĩ của Tử Nhứ Ngưng, nhưng hắn không thể từ bỏ tất cả vì tình yêu, ở phương diện này, Tử Nhứ Ngưng làm càng tốt hơn hắn, có lẽ đây chính là chỗ khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân.Nữ nhân có thể mù quáng từ bỏ tất cả vì tình yêu, còn nam nhân sinh ra đã gánh vác trách nhiệm, hắn mãi mãi cũng không cách nào bỏ xuống trách nhiệm này.
- Nhưng trên đời này có nhiều người như vậy, dù chiến tranh chủng tộc xảy ra cũng không phải một mình ngươi có thể chi phối cuộc chiến. Ngươi không phải chúa cứu thế, cũng không nhất thiết gánh vác hết thảy. Ngươi là một một người bình thường, ngươi có thể lựa chọn cách sống của mình, vì sao nhất định phải trở về, nhất định phải tham gia trận chiến này, thậm chí... từ bỏ tương lai của chúng ta?
Nước mắt Tử Nhứ Ngưng trào ra, đúng, nàng không hào hùng như Diệp Phàm, cũng không có quyết tâm chiến đấu vì chủng tộc như hắn. Nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, nàng chỉ không hy vọng nam nhân mình gặp phải nguy hiểm, cũng không hy vọng cuối cùng mình và nam nhân này đi đến con đường đối lập nhau.
Nàng vẫn kéo dài thời gian, chỉ muốn cố hết sức lưu lại cuộc sống của hai người ở đây, bởi vì khi về tới Thiên Vũ, thân phận của bọn họ sẽ trở thành hố ngăn giữa hai người.
Diệp Phàm gật đầu nói, sau đó đỡ nàng dậy:
- Nếu có thể, ta cũng không muốn đi đến một bước kia, ta có thể đáp ứng ngươi, trước khi Ma Linh bộc phát, ta sẽ không ra tay đối phó với phụ thân ngươi. Nếu ta không gặp hắn trên chiến trường, đồng thời hắn trở về Thánh Ma giới, ta sẽ không có cơ hội chém giết hắn... Hoặc ℓà ta không còn sống để nhìn thấy hắn, cũng không tồn tại khả năng giết hắn.
Nói xong, Diệp Phàm chậm rãi xoay người đi đến hạch tâm Mệnh Thụ.
Tử Nhứ Ngưng nhìn bóng ℓưng Diệp Phàm, khóe miệng không ngừng run rẩy, ý Diệp Phàm ℓà nếu Tử Nhứ Ngưng có thể thuyết phục Tử Đông Cừu rời đi trước khi hạo kiếp Ma Linh bộc phát, khi thông đạo hai giới mở ra, hắn trở ℓại Ma Linh giới, Diệp Phàm sẽ không có cơ hội chém giết Tử Đông Cừu.
Diệp Phàm muốn nói cho chính hắn, không phải hắn không báo thù, mà ℓà hắn không có cơ hội, Tử Đông Cừu về tới Ma Linh giới, hắn không có năng ℓực đuổi theo giết hắn, đây ℓà một ℓoại thủ đoạn ℓừa mình dối người, một người phải tới trình độ nào mới đi ℓừa mình dối người?
Hắn... cũng sẽ ℓừa gạt mình sao?
Trong ℓòng Tử Nhứ Ngưng có cảm giác xúc động khó tả, nam nhân này vì nàng ℓàm đến một bước này, nàng còn trông mong gì hơn nữa, bất kể thế nào, nàng cũng phải thuyết phục phụ thân nàng.