Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 116 - Chương 116: Diệp Quỷ Được Hoan Nghênh (2)

Chương 116: Diệp Quỷ Được Hoan Nghênh (2)
Chương 116: Diệp Quỷ Được Hoan Nghênh (2)
canvasa1c1160.pngTính cách của Vương Tử Nhiên quả thực ℓà như vậy, cũng không có ℓòng dạ xấu xa gì.

Tỷ muội Vương gia quấn ℓấy Diệp Quỷ, Huân Y ngồi bên cạnh Diệp Phàm, sắc mặt đỏ hồng, hai tay siết chặt, muốn nói ℓại thôi.

- Huân Y sư tỷ không sao chứ?

canvasa1c1161.pngCó chút bất đắc dĩ nhìn Huân Y, tính cách nhát gan như vậy quả thực ℓà không dễ nói chuyện mà, có chút khả ái, ℓại có chút điềm đạm đáng yêu.

Mẫn cảm, vừa cảm giác không an toàn mãnh liệt, các nàng muốn chiến thắng nỗi hoảng sợ này, nhưng lại không thể nào vượt qua được, thực ra thế giới của những người này tồi tệ hơn thế giới của những người gan dạ rất nhiều, thực sự đừng xem thường họ.

Có rất nhiều thứ là thiên sinh, có vài thứ là do sau này tạo thành, có vài thứ là do hoàn cảnh tạo nên, ngươi không có trải qua cuộc sống người khác, cũng không có tư cách nhận xét về người khác, nếu đổi lại, ngươi còn bết bát hơn người khác nữa.
Gần tối, mọi người đi tới sao huyện của Linh Chu mà trước đó mấy người Diệp Phàm xông qua, sào huyệt Linh Chu này là bá chủ của các vùng phụ cận cách mười dặm, mặc dù bây giờ đã tiêu diệt gần hết, nhưng uy thế vẫn còn, linh thú xung quanh trong thời gian ngắn không dám tới gần, cho nên trở thành chỗ nghỉ ngơi vô cùng tốt.

Ba người Diệp Phàm phục dụng Huyết Linh Nhũ vừa vặn nhân lúc tối nay củng cố tu vi một phen.
- Vậy sau này gọi ngươi là Huân Y, ngươi gọi ta là Diệp Phàm là được rồi!

Diệp Phàm nở nụ cười tự nhiên hiền hòa, từ khi sau khi trùng sinh, tính cách của Diệp Phàm cũng đã thay đổi đi rất nhiều, kiếp trước tính cách hắn có chút giống Diệp Tàn, mà hắn ở thế giới là một con người có rất nhiều bản mặt, khiến cho người ta không thể nào biết được đâu mới là hắn chân chính.
Đương nhiên, thực ra Diệp Tàn và Đại Lực cùng canh giữ ở chỗ cửa động, chỉ là rõ ràng trong mắt ba nữ nhân kia chỉ nhìn thấy hai người Diệp Phàm, Huân Y trên mặt nở nụ cười xinh đẹp lộ ra một tia hồng nhuận, nghĩ đến giấc mộng tối hôm, nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Về phần Vương Tử Yên và Vương Tử Nhiên trong mắt chỉ có Diệp Quỷ, kiểu lãnh khốc như vậy lại mang hương vị nam nhân nên có, quả thực quá đẹp rồi.
Chí ít có một điểm, nụ cười của Diệp Phàm luôn có thể khiến cho tâm trạng khẩn trương của Huân Y trở nên bình thản, khiến cho tâm tính tự ti của Đại Lực trở nên ấm áp, nụ cười này không chỉ là đường cong nơi khóe miệng mà còn mang theo một loại tình cảm chân thành nữa.

Mấy người trên đường đi cười cười nói nói, cũng từ từ quen đường, tính cách tỷ muội Vương gia hoạt bát, nói với Diệp Quỷ vài câu, mặc kệ Diệp Quỷ tích chữ như vàng, các nàng vẫn làm không biết mệt.
Nếu là Diệp Phàm lúc trước, cũng không thích loại người có tính cách như này bất luận là nam nhân hay là nữ nhân, đều phải học cách để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng không biết vì sao, sau khi cùng Huân Y sinh sống một khoảng thời gian, hắn phát hiện người như vậy thực ra cũng rất khổ rất mệt mỏi, các nàng sợ giao lưu, sợ rất nhiều thứ.
Rất nhanh mấy người ăn xong cơm tối, so với lần trước kinh hồn táng đảm, Lần này Huân Y ngủ sâu, hơn nữa còn mơ một giấc mơ, trong mộng, Diệp Phàm giống như một thủ hộ thần, vì nàng mà ngăn mưa chắn gió.

Một đêm yên lành trôi quá, sáng sớm ngày hôm sau đám người ngáp ngắn ngáp dài tỉnh lại, Diệp Phàm và Diệp Quỷ dựa ở hai đầu thông đạo, giống như hai thủ hộ thần, khắc sâu vào trong tầm mắt ba nữ nhân vừa tỉnh lại.


Đợi tất cả mọi người sửa sang xong, Diệp Phàm cất cao giọng nói:

- Nhị đệ, ngươi và tam đệ dẫn Huân Y và hai nữ nhân này trở về học phủ trước, ta còn có chút chuyện ở Thiên Thú sơn mạch, tạm thời không thể trở về được.

Bình Luận (0)
Comment