Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 1171 - Chương 1191: Mượn Đao Giết Người

Chương 1191: Mượn Đao Giết Người
Chương 1191: Mượn Đao Giết Người
canvasa1d11910.pngNếu như thật sự thất bại, thì tất cả bọn họ đều ℓà tội nhân, dù có chết cũng không còn mặt mũi để xuống Hoàng Tuyền gặp những thân nhân bằng hữu bị Ma Linh sát hại.

Cũng may mà thắng, Diệp Phàm đã ngăn được con sóng dữ, giết được Đệ Nhất Thánh Ma, Ma Linh hiện giờ như cá ở trong chậu. Trận hạo kiếp này Nhân tộc thắng ℓợi.

Trong ℓúc nhất thời bao nhiêu cảm xúc chua xót, cao hứng, bi thương, kích động tất cả đều như bùng nổ. Võ tu sùng bái nhìn Diệp Phàm như một bậc Đế Vương.

Hắn ℓà Chiến Thần, Chiến Thần của Nhân Tộc.

Đám Huân Y trọng thương nằm một bên nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười, nam nhân này đã ℓàm được rồi.

Ảnh Hồn Thiên Thành, Tử Nhứ Ngưng đứng trong trận pháp, ánh mắt nhu tình tự hào nhưng cũng kháng cự buồn tủi.

Ma Linh thua, nàng nên khổ sở, nhưng nàng ℓại không trung thành với Ma Linh, vì phụ thân nàng đã chết rồi. Chí Tôn học phủ thân thuộc với nàng cũng không còn, trên Thiên Vũ này chả còn chỗ nào cho nàng về.

Có lẽ chết mới là tốt nhất, nàng không cần gánh trách nhiệm nặng nề của Ma Linh. Đây là tội lỗi do Ma Linh tạo ra, lần này nàng sẽ không để Diệp Phàm vì nàng mà thành kẻ thù với Nhân tộc, nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, nàng hi vọng người mình yêu được bình an.

Diệp Phàm thắng, hắn đã làm được điều cần làm, còn Tử Nhứ Ngưng thấy bản thân không xứng với Diệp Phàm. Diệp Phàm vì nhân tộc đã bỏ ra quá nhiều thứ, bỏ qua an nguy để vào Mệnh Thụ. Nếu không có nhân tộc này Nhân tộc đã bại rồi, nhưng những con người kia lại chỉ biết chỉ trích hắn.

Tử Nhứ Ngưng biết rõ Diệp Phàm không để ý kẻ khác nói gì, hắn chỉ cần không thẹn với lương tâm là đã được rồi. Đây chính là mị lực của người nam nhân này.

Tử Nhứ Ngưng tham lam hít lấy bầu không khí của Thiên Vũ, giống như muốn hít lấy khí tức của Diệp Phàm, nàng mê luyến hắn, nàng cũng vui vì hắn thắng, Nhân tộc thắng.
Cái này không phải cuộc đời hắn, tất cả là do Diệp Phàm, vì hắn xuất hiện mà cuộc đời Thiên Ma Tử thay đổi. Hắn muốn giết Diệp Phàm, nếu không hắn chết không thể nhắm mắt.

Đột nhiên Thiên Ma Tử thấy lũ Thánh Hiền ở trước mặt mình hình như định lao về hướng Diệp Phàm, hoặc là những người này đang cố tình để cho đám Ma Linh có cơ hội đi về phía Diệp Phàm.

Thiên Ma Tử đâu phải kẻ ngu, hắn hiểu bọn người này định làm gì. Bọn chúng muốn giết Diệp Phàm, Diệp Phàm không chết thì bọn chúng chính là kẻ phải chết. Bọn chúng lại không dám ra tay với Diệp Phàm, bọn chúng biết việc Diệp Phàm chiến thắng ngày hôm nay đã phá tan mọi lời đồn lúc trước.

Cho nên bọn chúng muốn mượn đao giết người, muốn tạo sơ hở để Ma Linh giết Diệp Phàm,như vậy bọn họ lại có cơ giết sạch Ma Linh. Mà Diệp Phàm chết đi thì vẫn được tiếng là anh hùng.
- Chỉ tiếc, phu quân, ta không thể cùng ngươi đi tiếp được, nếu có kiếp sau ta chỉ muốn là một người phàm bầu bạn bên cạnh người.

Nhẹ nhàng vuốt con rối trong tay, đưa mắt lên nhìn thân ảnh trên cao, trong đôi mắt đẹp Tử Nhứ Ngưng nước mắt thi nhau tuôn rơi. Nàng không thể trốn tránh mình là một Ma Linh, cũng không thể quên đi phụ thân để ở bên cạnh Diệp Phàm được.

Nhưng nàng lại không nỡ, nàng muốn được ở cạnh hắn, được cùng hắn ngắm nhìn thế gian này, nàng không sợ chết nhưng giờ phút này nàng không còn cách nào khác.

Nguyên lực vận chuyển, một võ tu muốn chết lại là chuyện đơn giản vô dùng, chỉ cần làm gãy tâm mạch, làm nguyên lực bạo phát. Ánh mắt nàng nhìn lên Diệp Phàm.
Đương nhiên nếu bọn họ tự ra tay thì lại không đánh lại, có khi lại phát động việc trả thù của Thiên Đế Môn, thà tạo sơ hở để Ma Linh ra tay như vậy sẽ không bị trả thù. Nếu Diệp Phàm còn thì bọn họ sẽ sợ hãi, nhưng nếu chỉ còn Diệp Tàn thì lại khác, người này luôn lấy hoà bình là chính, như vậy sẽ không nghĩ nhiều tới chuyện trả thù.

Bây giờ Diệp Phàm không chết thì bọn họ chết, mà Diệp Phàm chết thì họ mới có hy vọng sống sót, sự lựa chọn đã rõ ràng đến vậy rồi còn cần nói gì nữa?

Đối thủ của Thiên Ma Tử chính là Ma Triệt, lúc này hai người không cần nói mà vẫn hiểu ý cùng nhau tiến lại gần chỗ Diệp Phàm. Diệp Phàm lại đang chịu phản phệ, Bất Tử Chi Lực không dùng được, Thân Ngoại Hoá Thân bị phong ấn, cả người bị Thiên Đạo phản phệ, vô lực chiến đấu.

Khoé miệng Diệp Phàm máu chảy thành từng dòng, mọi người đều nhìn ra tình huống không ổn của hắn, Diệp Tàn gần Diệp Phàm nhất vận chuyển nguyên lực cố đến gần. Hắn bị  thương nặng nhưng không đến mức nằm bẹt, nhưng Diệp Phàm có vẻ không được khả quan bằng.
Bọn Ma Triệt không muốn chết, nhưng chuyện đã đến nước này thì chúng cũng hiểu rõ kết cục cuối cùng của bản thân.

Các Thánh Hiền bắt đầu đưa mắt nhìn nhau, sau đó nguyên lực trong tay lưu chuyển.

Thiên Ma Tử thì tuyệt vọng trước cảnh đang diễn ra, đôi mắt đỏ quạch tràn đầy hận thù. Ma Linh bại, mưu đồ vạn năm bị huỷ, Đệ Nhất Thánh Ma chết, bọn họ chả còn chút cơ hội nào.

Hắn đã tính toán bản thân mình sẽ nắm cả Thiên Vũ, sẽ hiển hách trở về Thánh Ma giới, sẽ cưới Thánh Ma chi chủ làm thê, cũng sẽ trở thành một người đứng đầu của Ma Linh. Hắn được thần thú mạnh nhất Thánh Ma giới tán thành, mệnh hắn bất phàm, sau hắn lại bại như thế này.
Trên trời cao Diệp Tàn đang nhìn Diệp Phàm, trong lòng tự hào vô cùng, Nhân tộc thắng đại ca của hắn là người cứu toàn bộ Nhân tộc, tuy kế hoạch không được hoàn mỹ vẹn toàn, nhưng đây là hạo kiếp, còn đòi hỏi thế nào nữa.

Giờ khắc này đại ca hắn có được vô thượng vinh dự, Diệp Tàn cũng tự hào vì đại ca của mình. Hắn cũng quên luôn chuyện có vô số nhân tộc phải nằm xuống, hắn hiểu trong chiến tranh không thể nào cứu hết tất cả mọi người, bọn họ chỉ có thể lựa chọn cách tốt nhất mà thôi.

Nhưng không phải nhân tộc nào cũng thấy mừng, giống như bọn Thánh Hiền Ma Triệt, sau khi vui thì lại thấy lo. Diệp Phàm là người thế nào, hắn chính là kẻ có thù tất báo. Lần này bọn hắn cũng coi như trở mặt với Diệp Phàm, bây giờ Đệ Nhất Thánh Ma chết, Ma Linh hạo kiếp kết thúc, Diệp Phàm sẽ xử lý nốt tàn dư.

Đối với Diệp Phàm bọn họ chính là phản đồ, khi hạo kiếp tới đã hèn nhát bán đứng nhân tộc. Bây giờ là thời khắc thanh lọc Thiên Vũ, ai lại muốn mình bị giết?




Bình Luận (0)
Comment