Chương 1197: Thống Nhất Thiên Hạ
Chương 1197: Thống Nhất Thiên Hạ
Thời gian cứ từ từ trôi đi, đại ℓục Thiên Vũ có rất nhiều việc xảy ra. Thiên Đế Môn thống ℓĩnh thiên hạ xong cũng bắt đầu khôi phục ℓại, thời gian cứ thế trôi qua Thiên Đế Môn vẫn có rất nhiều đệ tử. Huân Y, Lạc Tố Tỗ, Bắc Cung Tuyết một ℓòng hướng con đường tu hành, giống như cuộc đời sinh ra chỉ vì tu hành, như vậy các nàng mới quên được thống khổ.
Diệp Quỷ sau khi diệt môn những kẻ phản bội Diệp Phàm thì đi vào cấm địa của Thiên Đế Môn tu hành, Ma Triệt bị hắn đính trên tường thành sau khi hại chết Diệp Phàm, sau đó hắn không chấp quản sự vụ trong tông nữa. Không ℓâu sau thì độ kiếp phi thăng.
Một năm, hai năm, năm năm, mười năm, hai mươi năm.
Con người dần dần sinh sôi trở ℓại trên mảnh ℓục địa Thiên Vũ. Thiên Dung thần thành có hai pho tượng. Một ℓà Âu Dương Tu, hai ℓà Sở Phong Vân, đây ℓà nơi các võ tu đời sau tới chiêm ngưỡng thiên kiêu một thời.
Tại Hùng Thành có bia tưởng nhớ Long Hùng, Chí Tôn học phủ cũ thì có Tôn Tứ. Tại Thiên Tiệm thành cũng có bia đá ℓớn ghi chép các anh ℓinh tử chiến của Bắc Linh Cảnh.
Ở Ảnh Hồn thiên thành có một pho tượng ℓớn nhất, pho tượng ℓớn tới ℓỗi muốn che khuất cả đường chân trời, sau ℓưng hắn có một thanh trường kiếm, tay trái có Lôi Long bay múa, tay phải khắc Mộc Thương Long chìm chìm nổi nổi, ánh mắt bá đạo, cử chỉ của pho tượng vô cùng bá khí.
Đại thành Ảnh Hồn thiên thành cứ mỗi năm sẽ có vô số võ tu tới đây để chiêm ngưỡng Diệp Phàm - Truyền kỳ của Nhân Tộc.
Nhưng hậu nhân mỗi lần nhắc tới lúc Diệp Phàm chết lại âm thầm thở dài, những võ tu trẻ tuổi nhìn tượng của Diệp Phàm âm thầm thề trong lòng sau này cũng trở thành cường giả như vậy.
Một trăm năm trôi qua, Vị thái thượng lão quân cuối cùng của Thiên Đế Môn trưởng lão Lâm Sơn cũng phi thăng, toàn bộ Thiên Đế Môn do một nhóm anh hào mới quản lý, những truyền thuyết liên quan tới Diệp Phàm cũng chỉ còn lại trong sổ sách.
Thiên Đế Môn mặc dù thống nhất tứ đại Linh Cảnh nhưng chưa phải thống nhất hoàn toàn. Lúc mới đầu là do nỗi hận trong lần hạo kiếp, về sau Thiên Đế Môn cũng chả quản lý những Linh Cảnh này nữa, đối với một số thế lực cũng coi như mắt nhắm mắt mở không quan tâm. Thiên Đế Môn sau này trở thành thánh địa của Thiên Vũ.
Mà Vạn Đạo học phủ của Trung Linh cảnh cũng là thế lực mạnh sau Thiên Đế Môn, Đông Linh Cảnh, phân biệt Sở Quốc và Thiên Phủ. Hoàng đế khai quốc của Sở Quốc Bắc Cung Hàn Tiêu cũng đã phi thăng vào bốn mươi năm trước. Từ sau khi Bắc Cung Thanh Sơn lên kế vị, năm thứ hai Bắc Cung Thanh Sơn cũng phi thăng. Con trai của Bắc Cung Thanh Sơn là Bắc Cung Tây tiếp nhận quản lý Sở Quốc.Nhưng đã vạn năm trôi qua, tin tức của những truyền thừa cũng sớm tan biến theo thời gian, không còn ai biết rõ ba loại tín vật này ở đâu.
…
Trong bóng đêm vô tận, Diệp Phàm không biết mình đã ở đây bao lâu, đây không phải luân hồi, hắn đã từng đi qua U Minh giới, căn bản không giống thế này. Diệp Phàm cũng biết Thiên Đạo phản phệ sẽ dẫn tới hồn bay phách tán, sai hắn còn xuất hiện ở đây?
Sự tĩnh mịch vô tận bao trùm lấy Diệp Phàm, ở mảnh không gian tối om này khái niệm thời gian với hắn cực kỳ mơ hồ. Ở nơi Hồn Hải sau nhất Sinh Mệnh Thụ như đang tản mạn ra sức mạnh của sinh mệnh, giúp hắn ổn định lại thần hồn, đồng thời từ từ tái tạo lại thần hồn cho hắn.Tô Tịch sau khi nghe được tin Diệp Phàm tử chiến thì hôn mê mấy ngày, sau được đám Bắc Cung Hàn Tiêu chăm sóc thì tỉnh lại, thời gian một trăm năm đằng đẵng trôi qua, nàng cũng nguôi ngoai nỗi đau mất con. Dựa vào những địa bảo của Thiên Đế Môn từ từ bước đến con đường phi thăng.
Có một chỗ bí địa truyền thuyết, tương truyền đây là đại lục thất lạc của Đông Linh Cảnh, đây là nơi vạn năm trước phát triển huy hoàng nhất của Đông Linh Cảnh.
Năm đó Đông Linh cảnh là cảnh đứng đầu trong ngũ đại Linh Cảnh của Thiên Vũ, lúc chiến đấu chống lại Đệ Nhất Thánh Ma, Vương Đoạt Thiên tập hợp ngàn vị Thánh Hiền, như vậy có thể nhìn ra vào thời đại kia việc tu hành ở Thiên Vũ cực kỳ hưng thịnh, Đông Linh Cảnh cũng là Cảnh đứng đầu.
Mà vạn năm về sau Đông Linh Cảnh suy yếu đến cùng cực, vậy võ đạo truyền thừa của Đông Linh Cảnh ở đâu?Đại lục thất lạc chưa bao giờ có người đặt chân tới, nghe nói mảnh lục địa này bị vô số Thánh Hiền hao phí năng lực để phong ấn. Nghe nói đây cũng là nơi mai táng của vô số nhân tộc và quân đoàn Ma Linh.
Tín vật phong ấn có ba món, thất lạc trên Thiên vũ. Cho nên vạn năm sau mảnh lục địa thất lạc kia đã không còn chút tin tức gì. Hơn nữa sức mạnh phong ấn đại trận còn bị nguyền rủa, nếu mở phong ấn sẽ phải trả giá bằng tất cả sinh mạng trên Thiên Vũ, trong năm tháng dài đằng đẵng mọi người cũng dần quên sự tồn tại của Ma Linh.
Thời gian vạn năm trôi qua, Ma Linh gần như bị quên lãng, cũng không lưu lại truyền thừa gì cho hậu thế đời sau.
Muốn mở được phong ấn này cần có cường giả, mà cường giả cũng phải dùng đến những tín vật.Một loại huyễn hoặc xuất hiện, từ bên trong Sinh Mệnh Thụ truyền ra như muốn hắn xuất đại địa thần tuỷ. Mà Diệp Phàm đâu biết đại địa thần tuỷ là cái gì. Loại ý thức kia tự nhiên có chút lo lắng, giống như biểu đạt đặc tính của đại địa thần tuỷ.
Rốt cuộc Diệp Phàm cũng hiểu Sinh Mệnh Thụ đang muốn biểu đạt cái gì, chính là địa chi tâm. Diệp Phàm nhớ lại ghi chép về vạn vận. Những vật này sau khi rời khỏi mặt đất sẽ đều có đạo vận, nhưng những đạo vận này không thuần tuý, căn bản không có hiệu quả gì. Nhưng bây giờ thực lực của Diệp Phàm còn chả đủ để cảm nhận địa chi tâm.
Hắn thử vận chuyển hồn lực lấy địa chi tâm ra, nhưng cảm thấy việc hắn có thể làm vẫn còn bị giới hạn. Hắn vẫn cứ chìm nổi trong sự tĩnh mịch vô tận, thần hồn đã khôi phục lại một chút nhưng vẫn yếu ớt vô cùng.
Sau khi địa chi tâm xuất hiện, Thiên Đế Đồ Lục như nhận được yêu cầu từ Sinh Mệnh Thụ, vô số thần văn bắt đầu xuất hiện trong địa chi tâm.Ở một chỗ khác trong Hồn Hải Diệp Phàm cũng cảm nhận được sức mạnh thần văn đang giúp hắn phong ấn lại những phản phệ của Thiên Đạo, làm cho thần hồn của hắn có cơ hội tái tạo lại. Diệp Phàm bây giờ mới biết sức mạnh thần văn này vẫn còn lưu ở Thiên Đế giới trong người hắn.
Tốc độ hồn phách khôi phục lại vô cùng chậm, sự tĩnh mịch như muốn bức điên người khác. Thời gian cứ từ từ trôi đi.
Ý thức của Diệp Phàm cực kỳ thanh tỉnh nhưng hắn lại không thể khống chế bản thân, bây giờ hồn phách của hắn đang phụ thuộc vào Sinh Mệnh Thụ.
Đã bao nhiêu năm rồi? Mười năm hay trăm năm, thậm chí Diệp Phàm còn không nhớ nổi đại lục Thiên Vũ như thế nào nữa, hồn phách của hắn từ từ mạnh hơn, hắn cảm nhận được một chút hồn lực của bản thân.