Chương 1206: Phiêu Miểu Tiên Cung
Chương 1206: Phiêu Miểu Tiên Cung
Diệp Phàm ghi chép toàn bộ trận pháp ức có ℓiên quan đến Bắc Cung Tuyết, sau đó trực tiếp thuấn di biến mất không thấy gì nữa, đồng thời nguyên ℓực ngăn cách nơi đây cũng biến mất, không ít võ tu đều ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt, nguyên một đám đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên có chút không hiểu vì sao vòng nguyên ℓực đang vững như tòa đại sơn bỗng biến mất không thấy gì nữa.
Thân hình bay vụt, Diệp Phàm ℓăng không phi độ, tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã đến ℓối ra của đại ℓục thất ℓạc.
Thân hình ngưng ℓại, Diệp Phàm về nơi có đặt có Đan Môn Quyết, ở đó, một tên nam tử nắm rất chặt cộng cỏ ở ℓối vào bí cảnh, cả người có hơi chật vật, phảng phất ℓúc nào cũng có thể rơi xuống.
Két!
Trên cách đá, nhánh cây đột nhiên phát ra một tiếng vang kỳ dị, sắc mặt tên nam tử kia lập tức trở nên vô cùng nhợt nhạt, ngay sau đó lại luống cuống tay chân chụp vào vách núi cheo leo, nhưng hiển nhiên, đây vẫn chưa phải là điểm để hắn dừng bước, bằng không hắn cũng không cần bám víu một cộng cỏ.
Răng rắc.
Nhánh cây uốn lượn đứt gãy, nam tử lập tức rơi xuống, đột ngột, chỗ nhanh cây nhỏ bị gãy kia, một sợi dây leo xuất hiện, tiếp theo giống như linh xà quấn lấy nam tử đang rơi xuống.
Thân hình nam tử lúc này dừng lại, tiếp theo hơi kinh ngạc về phía Diệp Phàm đang đứng trong hư không.Tay phải của Diệp Phàm điểm một cái, dây leo bay múa, trực tiếp ném nam tử vào trong miệng bí cảnh, tiếp theo thân hình ẩn vào hư không biến mất không thấy gì nữa.
Nam tử bị dây leo nện xuống mặt đất một cách hung hăng, sắc mặt lập tức trắng bạch, nhưng người này lại không hề vô lễ với Diệp Phàm cái nào, mà trực tiếp quỳ xuống đất bái phục:
- Bắc Vô Song bái tạ ân cứu mạng của thượng tiên!
Không có bất kỳ thanh âm gì, Diệp Phàm phảng phất đã biến mất không thấy gì nữa, Bác Vô Song vẫn dập đầu ba cái về phía hư không, sau đó mới đứng lên, nhưng cả người có hơi lảo đảo tìm lấy một chỗ dựa, thở hổn hển, hiển nhiên một phen tao ngộ vừa rồi khiến hắn tiêu hao không ít tâm thần, mặt khác, cú nện vừa rồi khiến hắn bị thương không nặng.Có lẽ Diệp Phàm thấy được hình ảnh năm đó của hắn trên người Bắc Vô Song, cho nên hắn muốn giúp nam tử này một tay, nhưng điều kiện tiên quyết là phẩm chất của nam nhân này rất đáng giá để hắn ra tay.
Cho nên Diệp Phàm cố ý cứu hắn, sau đó lại dùng thủ đoạn thô lỗ để khiến hắn bị thương không nghẹ, về sau Diệp Phàm biến mất không thấy gì nữa, nếu là người có phẩm cách thấp kém sẽ không nghĩ đến Diệp Phàm đã cứu hắn một mạng, như thế sẽ trở nên vô lễ với Diệp Phàm, từ đó chửi ầm lene, dù sao Diệp Phàm đã biến mất, không ai biết hắn đã làm gì.
Mà người có phẩm chất tốt như Bắc Vô Song, ân oán rõ ràng.
Thân hình Diệp Phàm chậm rãi xuất hiện trước mặt Bắc Vô Song, lúc này Bắc Vô Song sững sờ, tiếp theo đứng người lên lần nữa, muốn hành lễ, Diệp Phàm trực tiếp điểm một cái về phía hắn, nguyên lực lưu chuyển, tiếp theo cưỡng ép rèn luyện thể chất của hắn, lúc này Bắc Vô Song phát ra tiếng rú thảm.Diệp Phàm trực tiếp đánh ra nguyên lực trợ giúp Bắc Vô Song khôi phục trạng thái, tiếp theo thân hình biến mất không thấy gì nữa, vốn chỉ là tiện tay, vì đó Diệp Phàm cũng không cần hồi báo.
Bắc Vô Song nhìn xem hư không trước mắt, đã không còn ai, lại không cách nào phát ra tiếng nói, mãi đến khi khí tức của Diệp Phàm hoàn toàn biến mất, nguyên lực vây quanh hắn chầm chậm tiêu tấn, thân thể của hắn đã khôi phục trạng thái đỉnh phong.
Lúc này Bắc Vô Song chắp tay hành lễ về hướng Diệp Phàm đã biến mất:
- Đại ân của thượng tiên, Bắc Vô Song không thể báo đáp, mặc dù thượng tiên không để lại danh hào, nhưng người đã ân thụ nghiệp tái tạo truyền đạo cho tại hạ, ngài chính là ân sư của tại hạ, nếu có ngày sau, ngu đồ chắc chắn sẽ đi theo làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân.Nhưng đan điền của hắn lại bắt đầu chậm rãi khôi phục, đồng thời Diệp Phàm đưa Đan Môn Quyết và Diệu Lôi Thần Quyết vào hồn phách của Bắc Vô Song, quá trình này kéo dài một giờ, một giờ này, cơ hồ rằng Bắc Vô Song đã nhận hết dày vò, cả người mỗi giây mỗi phút như đang bị từng lưỡi dao cắt vào.
Nhưng người này vẫn cố răng nén chịu, chưa từng chủ động cắt ngang hành động của Diệp Phàm, hắn có thể cảm giác được thể chất của mình đang tăng lên một cách vô lý, hắn biết rõ, đây chính là cơ duyên của hắn.
Một giờ sau, Diệp Phàm cảm giác ý chí của Bắc Vô Song đã đạt tới cực hạn, tiếp tục như vậy sẽ tạo thành thương tổn cho thần hồn của hắn, lúc này Diệp Phàm mới thu hồi nguyên lực, đồng thời cả người Bắc Vô Song phảng phất hư thoát, trực tiếp ngã xuống đất, quần áo đã bị vết mồ hôi thấm ướt hoàn toàn, hắn vẫn như cũ, giãy dụa muốn đứng người lên hành lễ với Diệp Phàm.
- Con đường tu đạo ngàn vạn khó khăn, tự bản thân ngươi sẽ có câu trả lời cho chính mình.Vừa nói, Bắc Vô Song quỳ xuống đất, bái ba lạy về phía Diệp Phàm, hoàn thành đại lễ bái sư.
…
Một tháng sau.
Phiêu Miểu Tiên Cung mở ra, vô số cường giả chen chúc mà tới, Diệp Phàm dùng tiên nguyên lực cưỡng ép mở ra Phiêu Miểu Tiên Cung, sau đó lại luyện hóa lần nữa, từ nay về sau, mỗi trăm năm Phiêu Miểu Tiên Cung sẽ mở ra một lần, Diệp Phàm đã giao chìa khóa cho tứ đại thế gia.
Hàn Thiên Trảm có thể tạo ra Phiêu Miểu Tiên Cung, thực ℓực đương nhiên vô cùng nghcihj thiên, nhưng hắn tiến vào Phàm giới, tất nhiên cũng mượn nhờ một ℓoại kỳ bảo nào đó trựo giúp, hơn nữa thực ℓực của hắn cũng bị pháp tắc Thiên Đạo áp chế, cho nên ℓấy thực ℓực trước mắt của Diệp Phàm, cải biến một ít bố trí bên trong Phiêu Miểu Tiên Cung cũng không khó.
Bố trí xong, Diệp Phàm trực tiếp đi vào trong Thiên Đạo Tiên, có được chuyển sinh chi ℓực, đại trận cấm pháp ở nơi đây đã không còn bất cứ áp chế nào với Diệp Phàm, trải qua năm trăm năm, Phiêu Miểu Tiên Cung vẫn như ℓúc ban đầu, vô số thiên thạch rơi xuống, Diệp Phàm tùy ý tránh né, rất nhanh đã đi đến nơi an toàn.
Khí tức bộc phát, Đoạn Không Huyền Quy ngay cả rắm cũng không dám đánh, co rút đầu trốn một bên, sợ Diệp Phàm biết nó ở bên cạnh, nhưng Diệp Phàm không hề để ý đến Đoạn Không Huyền Quy, trực tiếp tiến vào Hoàng Sa Bách Vẫn Tiên Trận.