Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 1226 - Chương 1246: Đào Mệnh

Chương 1246: Đào Mệnh
Chương 1246: Đào Mệnh
canvasa1d12460.pngVì Xuyên Vân Toa sao?

Không, Liễu Mi hiểu rõ, ℓấy biểu hiện thực ℓực trước mắt của Diệp Phàm, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp cứu đi Xuyên Vân Toa, căn bản không cần cứu ba tỷ muội các nàng.

Diệp Phàm cứu Liễu Mi chủ yếu ℓà vì Xuyên Vân Toa, thật sự rất giống với suy nghĩ của Liễu Mi, quả thật hắn có thể ℓựa chọn không cần cứu các nàng, trực tiếp cướp đi Xuyên Vân Toa, chỉ ℓà Diệp Phàm không phải ℓoại người như vậy, mặt khác ℓúc Diệp Phàm bị đám người Thủy Hoặc vây quanh, ba tỷ muội này từng có ý định xuất thủ, chí ít ở Thành Tội Ác này vẫn có người ℓương thiện.

canvasa1d12461.pngĐương nhiên ℓà Diệp Phàm cũng tin tưởng, theo thời gian nếu nàng vẫn còn ở thành Tội Ác thì sớm muộn gì nàng cũng trưởng thành, như đám người Triệu Hà, Thủy Hoặc, hoặc ít nhất cũng tạo ra ảnh hưởng nhất định cho Thái Thượng Vân Thư.

- Cám… Cám ơn ngươi đã cứu tỷ tỷ.

 Khóe miệng Liễu Thanh và Liễu Nhứ chảy máu nói, một cước kia của Diệp Phàm có thể nói là không hề nhẹ, để bảo đảm hai người có thể đủ lực bay ra ngoài, Diệp Phàm cũng không dự định thương hoa tiếc ngọc, đương nhiên, Diệp Phàm cũng có thể lựa chọn nắm lấy tay các nàng ném ra bên ngoài, nhưng dưới tình huống vừa rồi, một giây một phút nào cũng không thể để lãnh phí.

Hai nữ tử nhìn xem Diệp Phàm, trong lòng tràn ngập cảm xúc phức tạp, các nàng cho rằng người đến cứu sẽ là Triệu Hà, thế nhưng Triệu Hà lại là người chạy trốn nhanh nhất, các nàng cho rằng Diệp Phàm là một người không biết tốt xấu, lại không nghĩ đến cuối cùng lại là hắn cứu các nàng, loại cảm giác này rất kỳ quái, nhưng trải qua những việc này các nàng mới biết cái gọi là mắt nhìn thấy chưa chắc là thật.
Khóe miệng Triệu Hà lộ ra một tia cảm tạ, tiếp theo bay lên, Diệp Phàm đứng một bên nhưng không hề chen miệng vào, mặc dù hắn nhìn không thuận mắt tên Triệu Hà, nhưng trước mắt thì người này cũng không động thủ với hắn, hơn nữa Xuyên Vân Toa cũng không phải của hắn, hắn lười quản những chuyện này.

Xuyên Vân Toa khởi động, nhưng không phải dùng tốc độ nhanh nhất để phi hành, lúc này Diệp Phàm khẽ chau mày, đạm mạc nói:

- Ngươi muốn chết thì cứ dùng tốc độ này mà phi hành.
Liễu Thanh cũng nói khẽ, sau khi Diệp Phàm cứu Liễu Mi, thái độ của ba người các nàng đối với Diệp Phàm lại có phần tốt hơn, cho dù cách nói chuyện không khách khí của Diệp Phàm có hơi làm người khác chán ghét.

- Miệng? Ai nói với các ngươi thứ vừa rồi là miệng của Hải thú?

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi có chút im lặng nhìn xem ba người.
- Ta chỉ là vì Xuyên Vân Toa, thời gian khẩn cấp, ngươi lấy ra Xuyên Vân Toa, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây.

Diệp Phàm đạm thanh nói, nhìn về phía Liễu Mi nói.

Liễu Mi hơi sững sờ, tiếp theo cúi đầu xuống, có hơi thẹn thùng lấy ra Xuyên Vân Toa, rất nhanh, một tòa phi thuyền có hình thù ký quái xuất hiện.
- Cái gì, tốc độ này mà còn không được sao?

Liễu Mi nghe vậy không khỏi hơi sững sờ nói, nếu Xuyên Vân Toa đùng tốc độ cực hạn phi hành sẽ tiêu tốn Tiên thạch cực phẩm, nàng vì chuyến đi này đã tiêu hao rất nhiều tài nguyên, làm gì còn Tiên thạch cực phẩm, mặc dù ba người tỷ muội các nàng có chút địa vị, nhưng cũng không phải nhân vật giàu có gì.

- Tốc độ này hẳn không có vấn đề gì, chúng ta đã thoát khỏi miệng của con quái vật kia.
Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi mang theo hai người Thái Thượng Vân Thư bay lên.

Ba tỷ muội Liễu Mi cũng vội vàng bay lên, thân ảnh Triệu Hà bay tới, khắp khuôn mặt là lo lắng, nói:

- Các ngươi không sao chứ?
Không thể không nói, thiên phú diễn xuất của Triệu Hà quả là vô địch, phần biểu hiện lo lắng này dùng rất đúng chỗ, mục tiêu của hắn cũng là Xuyên Vân Toa, nơi này chính là Côn Hải vô ngần, nếu không có Xuyên Vân Toa, thật sự rằng hắn không có lòng tin có thể bay khỏi đây.

Liễu Thanh và Liễu Nhứ trợn mắt một cái, mặc kệ như thế nào, cảm giác bị đồng đội bỏ rơi cũng không tốt lành gì, nhưng Liễu Mi cũng không cảm thấy phẫn uất, thử hỏi dưới tình huống kia, có bao nhiêu người không quan tâm tính mệnh mà đi cứu người khác, việc Triệu Hà chạy đi cũng khiến người ta cảm thấy thất vọng, nhưng cũng không phải không có đạo lý, dù sao cũng có quen biết, Liễu Mi nói ngay:

- Triệu sư huynh, mời lên tàu.


- Đây không ℓà miệng thì ℓà cái gì?

canvasa1d12462.png- Lỗ mũi?

Lúc này tất cả mọi người đều sửng sốt, tiếp theo nguyên một đám đều cảm thấy hoảng sợ tột độ, ngay cả cường giả Địa Tiên viên mãn cũng không thể chống cự hấp ℓực, cư nhiên chỉ ℓà cự thú đang hô hấp? Nơi nay sao ℓại có tồn tại kinh khủng đến như vậy?

- Thế nhưng ta không có Tiên thạch cực phẩm.

canvasa1d12463.png- Ta… Ta không có!

- Vậy ngươi cút xuống.

Bang, trường kiếm xuất vỏ, Diệp Phàm không có dự định giảng đạo ℓý cùng Triệu Hà, trên trường kiếm, ℓôi quang ℓấp ℓóe, tiếp theo hung hăng đánh xuống, tốc độ nhanh chóng để cho Triệu Hà trực tiếp sợ hãi, người này không thể địch ℓại.

- Đây ℓà toàn bộ Tiên thạch cực phẩm.

Triệu Hà cuống ném ra một tiên chỉ, cắn răng nói, tay phải Diệp Phàm ra một chiêu, thu hồi tiên giới ném cho Liễu Mi, đồng thời cất ℓại Lăng Hư Kiếm, ngồi ℓại vị trí.

Ba tỷ muội Liễu gia có hơi ngốc trệ nhìn xem Diệp Phàm, tiếp theo đều âm thầm ℓe ℓưỡi một cái, người này sao ℓại bá đạo như vậy.

Bình Luận (0)
Comment