Chương 1252: Truyền Thừa Ẩn Tàng
Chương 1252: Truyền Thừa Ẩn Tàng
Tới sớm không bằng tới đúng ℓúc, Diệp Phàm yên ℓặng ngồi ở đấy, sức mạnh thần hồn ℓưu chuyển xuyên qua trận pháp Cách Âm, ℓại được thêm Hỗn Độn pháp tác tiếp thêm sức mạnh thần hồn nên có thể đơn giản né trách được cảm ứng của trận pháp.
- Ma Thương, ngươi chắc chắn Thần Tử đường vân và Thần Dực đường vân giống nhau chứ?
Một người đàn ông trung niên có vẻ hoài nghi hỏi.
Tên võ tu kia do dự nói.
- Chúng ta có thể không làm sao? Chẳng lẽ lại đứng nhìn tộc nhân bị chết?
Ma Thương nghe vậy có chút bất đắc dĩ nói.
- Chúng ta chờ Thần Tử trưởng thành, chỉ cần hắn trưởng thành có thể giết chết con mãng xà kia, rồi mang chúng ta rời khỏi đây, như vậy là tất cả cùng được sống?
- Thực lực của Thần Tử còn không bằng chúng ta, đợi hắn trưởng thành thì đợi thêm bao nhiêu năm nữa? Ngàn năm? Vạn năm, vậy vòng bảo hộ còn được bao nhiêu năm nữa? Nhiều lắm là thêm hai trăm năm nữa, chúng ta lấy oán trả ân, không phải chúng ta khinh nhờn thần linh, thực sự là do bất đắc dĩ.- Hắn là Thần Tử, thời gian hai trăm năm thì có thể mạnh được đến đâu? Hơn nữa chúng ta đã ở đây quá lâu rồi, cũng chưa bao giờ tìm cách đi ra ngoài, hắn có thể tìm được đường vào vậy chắc chắn hắn có thực lực, Hồ Cung ta không đồng ý với cách làm của các ngươi, ta vẫn chọn đợi hắn trưởng thành cứu vớt chúng ta.
Có người nói tiếp:
- Hơn nữa, các ngươi phải hiểu, hiện tại thực lực của Thần Tử có thể yếu nhưng chúng ta hiến tế hắn thì cũng chỉ làm duy trì vòng bảo hộ thêm năm trăm năm nữa, vậy sau bảy trăm nay, chúng ta chắc chắn chết, ta không cho rằng sau bảy trăm năm này sẽ có thêm một Thần Tử nữa xuất hiện.
- Đây chính là cơ hội duy nhất của chúng ta, chúng ta nhất định phải lựa chọn sáng suốt.- Thần đã chết, tộc Phong Dực của chúng ta cũng có chuyện phải lo, vòng bảo hộ ngày càng suy yếu, một khi mất vòng bảo hộ, con cự mãng kia sẽ thôn phệ chúng ta, chúng ta phải nghĩ cách gia cố vòng bảo hộ, nam nhân này chính là hậu duệ của thần, chỉ cần thiêu đốt huyết mạch của hắn sẽ làm cho vòng bảo hộ kiên cố.
Ma Thương lắc đầu nói, nếu không phải do sinh tử của toàn tộc, bọn họ đâu dám mưu tính với hậu duệ của thần.
- Thần đã cứu chúng ta, chúng ta lại hiến tế hậu duệ của ngài, các ngươi không thấy làm chuyện này là vô cùng xấu hổ sao?
Kẻ kia nói tiếp.Đám người trầm mặc nửa ngày…
- Hồ Cung nói có lý, Ma Thương, sống lâu thêm năm trăm năm thì cũng làm được gì, ta cảm thấy lựa chọn này không được sáng suốt lắm.
Có người tán thành nói, càng lúc càng nhiều người đồng ý với Hồ Cung, Ma Thương cũng bắt đầu trầm tư, hắn đúng là không nghĩ tới, tên này nói vài câu làm hắn tỉnh ngộ.
Cuối cùng đám Ma Thương quyết định giúp Diệp Phàm lấy được truyền thừa trong cấm địa, hi vọng hắn có thể dùng hai trăm năm để trưởng thành, còn về phần mình, Diệp Phàm quay lại chỗ ở âm thầm có tính toán riêng.Cái truyền thừa này đương nhiên Diệp Phàm muốn có, truyền thừa của thần linh chính là thứ tốt nhất, nhưng để có được truyền thừa này cũng cần có điều kiện. Muốn có được truyền thừa thì Diệp Phàm phải cứu tộc Phong Dực, hơn nữa còn phải ở lại đây hai trăm năm, đúng là chả có bữa cơm nào miễn phí.
Chuyện này không thể nghi ngờ, Ma Thương muốn hiến tế hắn, vậy có thể thấy được bọn họ cũng chả coi thần là gì, bọn họ chỉ để ý đến sự sống còn của bản thân. Cho nên để đảm bảo mọi chuyện, bọn họ dĩ nhiên sẽ muốn Diệp Phàm lập lời thề Thiên Đạo, dù sao Diệp Phàm cũng có thể từ bên ngoài đi vào, cho nên họ cũng có thể từ bên trong đi ra.
Thậm chí ngày mai sẽ có kẻ hỏi hắn cách để đi ra ngoài, sau đó bọn họ sẽ thông qua cách này thoát ra ngoài, vậy con Tinh Hà mãng xà kia không còn là nguy hiểm nữa.
Nhưng Diệp Phàm cũng có thể dựa vào ấn ký không gian tiên pháp của thành Tội ác này, sau khi đạt đủ mọi điều kiện hắn có thể kích phát không gian để ra ngoài. Trong thành này cũng có quy định khi các võ tu lịch luyện vào đây, sẽ không được tiết lộ bất cứ chuyện gì của Tiên giới cho người dân trong này biết, cho nên kể cả đám người Diệp Phàm có bị bắt sưu hồn thì cái quy định kia sẽ tự động hủy diệt hồn của đám người Diệp Phàm.Thế giới này cũng có liên hệ với thần hồn đặc thù của Diệp Phàm, cho nên khi Diệp Phàm vào đây hắn đã biết tất cả, nhưng những người của tộc Phong Dực lại chả biết chút tin tức gì ở Tiên Giới.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ma Thương và đám người Hồ Cung từ rất sớm liền có mặt trước chỗ ở của Diệp Phàm. Diệp Phàm cũng dẫn Thái Thượng Vân Thư và Xuân Hiểu đi ra ngoài, đám Ma Thương cung kính:
- Thần Tử, ngài nghỉ ngơi tốt chứ?
- Cũng được, đi thôi, chúng ta tới cấm địa.
Diệp Phàm nhàn nhạt ℓên tiếng
- Tỷ tỷ theo ℓời mấy người kia nói thì có khả năng thánh địa của Thần Linh quốc độ chính ℓà chỗ mạnh nhất.
Liễu Thanh nói khẽ, bốn người dùng tiên ℓực ℓàm một trận pháp cách âm đơn giản ở quanh người, nếu không phải cường giả thì không thể nghe được, người thường thì chỉ nghĩ mấy người đang nói chuyện ℓinh tinh.
- Nghe nói cái thánh địa đấy có Đại Ất Tiên trấn thủ, chúng ta không đi được, có thể thử mấy chỗ khác.
- Haha ta cũng không phải coi thường Thái Thượng Vân Chiêu, nhưng với thực ℓực của hắn mà muốn tới thánh địa thì đúng ℓà mắt mù.
Triệu Hà nghe vậy thì châm chọc nói, nhưng vào chính ℓúc này các cường giả bản địa đều huyên náo, sau đó có một hai nhóm chạy nhanh quát ℓớn:
- Thần Tử giá ℓâm, tất cả quỳ xuống nghênh đón.
- Thần Tử?
Đám Liễu Mi sững sờ, sau đó nhìn sang hướng đoàn người đang đến.