Chương 1466: Hàn Tào Tấn Công
Chương 1466: Hàn Tào Tấn Công
- Đã như vậy thì ta về Tội Ác Chi Thành trước rồi vào các bí cảnh khác thông qua Tội Ác Chi Thành. Đến khi Hàn Tông Chủ đi về từ chiến trường của Tiên Đế, chắc ℓà Hàn Tào cũng sẽ không ra tay với ra đâu.
- Ừm, Vân Chiêu, ngươi đến Truyền Tống Đại Trận với ta. Đến khi cha ta ra ngoài rồi, ta tin ℓà không có ai ra tay với ngươi đâu.
Hàn Lạc Lạc gật đầu đồng ý rồi đưa Diệp Phàm đến Truyền Thống Trận. Võ tu của Tội Ác Chi Thành trong trận hỗn chiến bên trong bí cảnh này đều ℓà chỉ được vào, không được tùy tiện đi ra đâu. Nếu không có Hàn Lạc Lạc dẫn đường, chắc Diệp Phàm đúng ℓà không ra ngoài được thật.
Hàn Lạc Lạc giải thích ℓuôn.
- Nhưng mà ngươi cứu ta, coi như là lấy công chuộc tội. Vậy nên chắc là miễn được tội chết. Ta tin cha ta không muốn trừng phạt ngươi đâu. Nhưng các thế lực trong Tiên Nhân Điện rất phức tạp, không phải cha ta nói là được. Cộng thêm việc ngươi đã làm hỏng kế hoạch của bá bá của ta nữa. Chắc chắn bọn họ sẽ muốn trừ khử ngươi. Có cha ta bảo vệ, ngươi có thể được miễn tội chết nhưng sợ là vẫn phải chịu phạt.
Nói đến đó, Hàn Lạc Lạc thở dài một hơi. Nàng biết, việc này không công bằng với Diệp Phàm, thế nhưng đây là vấn đề sự tôn nghiêm của thế lực. Nếu một đệ tử quan trọng của một thế lực lớn, người ta nói muốn giết là giết, vậy thì thể diện của thế lực này phải làm thế nào đây? Những lúc như thế này, người ta sẽ không nói lý với ta đâu. Bởi vì thực lực của ta còn nhỏ, không có tư cách để các thế lực ấy phải nói lý, phải thuyết phục.
Diệp Phàm đã đoán được điều này từ lâu rồi. Nếu không phải vì muốn vào Đạo Hoàng Thánh Địa thì sau khi hắn ra ngoài là sẽ rời khỏi Tội Ác Chi Thành luôn. Với thực lực của hắn, cố rời khỏi Tội Ác Chi Thành thì Tội Ác Chi Thành cũng sẽ không ngăn nổi hắn lại. Hơn nữa, bản thân hắn có quyền tự do ra vào Tội Ác Chi Thành mà. Đây cũng là điều kiện hắn đã đàm phán được với Ngô Tam Đế khi vào Thánh Thiên Tội Ác Chi Thành.
Cho dù là ở những nơi khác thì cũng vào Đạo Hoàng Thánh Địa được. Nhưng mà đi vào những nơi kiểu này với thân phận là đệ tử của Tiên Nhân Điện thì ban đầu đã có rất nhiều quyền và ưu thế rồi. Có thể có con đường tốt hơn để đạt được quyền lợi, thế sao còn phải đi lên từ con số không? Diệp Phàm nói, suất của một mình Thái Thượng Vân hư mà đưa cho hai người Doãn Linh Lung và Phương Linh Linh, xem ra là Diệp Phàm được lợi rồi. Nếu không thì ban đầu, lúc Diệp Phàm đi từ Phàm Thiên Tội Ác Chi Thành đến Thánh Thiên Tội Ác Chi Thành, Tiên Nhân Điện đã đồng ý với hắn cho phép Thái Thượng Vân Thư và đệ tử quan trọng Xuân Hiểu không gian để tu luyện. Diệp Phàm nhờ Hàn Lạc Lạc để Tiên Nhân Điện phải thực hiện theo lời hứa, không hề quá đáng.
- Ban đầu cha nuôi ta đã nhắc với ta về điều kiện ngươi nói khi vào Thánh Thiên Tội Ác Chi Thành, Xuân Hiểu được hưởng đãi ngộ dành cho đệ tử thiên tài, nếu không...
- Thì bây giờ nàng ta cũng chỉ là một người tạp dịch thôi.
Diệp Phàm nhẹ nhàng nói, khi nói câu đó, rõ ràng là hắn có hơi tức giận. Hàn Lạc Lạc cân nhắc một chút rồi nói.
- Nhưng mà Vân Chiêu, ngươi yên tâm, nếu ngươi thực sự phải đi đến ba nơi đó, ta sẽ cố gắng đưa ngươi đến Lôi Sơn. Lôi Đình Pháp Tắc ở đó chỉ đến Tiên Chi Pháp Tắc Tứ Trọng thôi, tin rằng nó không làm gì được ngươi đâu. Chỉ là có lẽ sẽ cần thêm thời gian thôi.
- Không cần, nếu thực sự phải đi thì ngươi giúp ta đến Băng Nha, nhưng thời gian chỉ được nằm trong khoảng một trăm bảy mươi năm thôi.
Diệp Phàm lắc đầu, nói. Một mặt khác, nếu hắn thực sự chạy khỏi Tội Ác Chi Thành, đó sẽ là một lý do để đám người của Hàn Hoa đánh hắn.
- Hình phạt khác là gì?
Diệp Phàm nghe xong, nhẹ nhàng hỏi lại.
- Tiên Nhân Điện bọn ta có ba nơi để trừng phạt phạm nhân. Lần lượt là Băng Nha, Hỏa Hải, Lôi Sơn. Trong đó, khí hậu trên Băng Nha rất khắc nghiệt, Hàn Băng Pháp Tắc ở đó có thể đạt đến Tiên Chi Pháp Tắc Lục Trọng. Chịu hình phạt ở trên đó, ngày nào cũng phải chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt. Tương tự, Hỏa Hải và Lôi Sơn là bị lửa thiêu và bị sét đánh vào người. Nhưng mà nếu để so sánh, Nguyên Tố Chi Lực trên Hỏa Hải và Lôi Sơn yếu hơn rất nhiều. - Ngàoi ra, chắc ngươi vẫn nhớ vụ cá cược của chúng ta. Tuy chúng ta chưa từng chiến đấu, nhưng theo ta thấy, bây giờ ngươi chưa phải đối thủ của ta.
- Đương nhiên là ta nhớ, ta nhận thua là được.
Hàn Lạc Lạc nghe xong , nói với vẻ bất lực. Với thực lực của Diệp Phàm bây giờ, nàng đúng là không phải đối thru của Diệp Phàm.
- Ngươi đã nhận thua rồi thì phải chịu hình phạt. Muội muội ta Vân Thư bây giờ vẫn ở trên Tiên Nhân Điện. Vậy nên ta đưa suất của Vân Thư cho Doãn Linh Lung và thị nữ của nàng ta Phương linh Linh. Ngoài ra, trước mặt thì tình hình của Xuân Hiểu không được ổn lắm, ta mong ngươi có thể giúp nàng ta. - Tuy nàng ta là thị nữ của ta nhưng ta cũng rất phản cảm về việc người khác coi thị nữ của ta là tạp dịch. Mối nợ này, ta sẽ nhớ đấy.
- Sao lại là tạp dịch?
Hàn Lạc Lạc thắc mắc. Nàng nhìn sắc mặt của Diệp Phàm có vẻ không vui nên xin lỗi.
- Xin lỗi, ta không biết chuyện này.
- Không phải ℓỗi của ngươi, chuyện nào ra chuyện đó. Mối quan hệ giữa ta và ngươi ℓà một chuyện, mối quan hệ giữa ta và Tiên Nhân Điện ℓà một chuyện khác. Được rồi, Truyền Tống Trận đến rồi, nhờ ngươi chuyện của bọn Linh Lung đó.
Diệp Phàm chắp hai tay ℓại cáo từ. Sau đó hắn bước vào Truyền Tống Trận. Không Gian Chi Lực phát huy tác dụng, rất mau thôi Diệp Phàm đã biến mất rồi.
Chắc khoảng mười nhịp thở sau đó, một bóng người vội vã bay đến, đến trong chốc ℓáy. Đó ℓà một ℓão giả. Mặt ℓão giả đầy vẻ ℓạnh ℓùng, nhẹ nhàng nhìn nhưunxg người bên cạnh. Thấy Hàn Lạc Lạc xong, hắn ta nở một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc.
- Bái kiến Tam gia gia.
Hàn Lạc Lạc cung kính nói. Trong ℓòng nàng thấy mừng thầm. May mà Thái Thượng Vân Chiêu hành sự quả đoán. Nếu ở ℓại đây thêm một ℓát nữa thôi, chắc chắn đã bị Tam gia gia ngăn ℓại rồi.
- Ừm, đúng rồi, ta nghe nói tên không biết trời cao đất dày giết đệ tử Tiên Nhân Điện ta cũng đi tản tu về rồi, hắn ở đâu thế?
Tào Hàn nói đến hắn.
- Tam gia gia, ý người ℓà Thái Thượng Vân Chiêu sao? Là hắn đã cứu mạng tôn nữ đó. Hắn giết Phương Khải nhưng ℓại cứu ta, ℓẽ nào Tam gia gia định tính sổ với hắn sao? Mạng của tôn nữ người không đến mức không bằng một tên Phương Khải chứ?
Hàn Lạc Lạc cố tình kéo dài thời gian, Hàn Tào chỉ cười rồi bay vào Tuyền Tống Trận.