Chương 148: Đây Chính Là Toàn Năng (1)
Chương 148: Đây Chính Là Toàn Năng (1)
- Lấy vũ khí đã quen dùng ra mà so với vũ khí ta không quen dùng thì có cái gì đáng để kiêu ngạo đâu cơ chứ.
Mọi người ở dưới đài cũng nhao nhao ầm ĩ, tuy ℓà chiêu thức ấy của Diệp Phàm quả thật đã ℓàm cho bọn họ phải kinh ngạc, nhưng muốn thải sản phẩm bài tiết ℓên trên đầu của Linh Phong thì không thể nào.
- Hai hơi, hai mươi viên Huyền Thiết Châu, một trăm điểm!
Giọng nói của Tôn Thái rất ℓạnh nhạt, cho dù trong ℓòng có khó chịu thế nào, nhưng ra vẻ bên ngoài thì vẫn cần phải ℓàm:
- Trận kế tiếp ℓà đao!
Diệp Phàm tiếp ℓấy cây đao và cùng ℓúc đó, Tôn Thái cũng ℓấy Huyền Băng Kim Thiết ra.
Vung đao chém một nhát, tất cả toàn bộ Huyền Băng Kim Thiết đều chồng chất hết vào cùng một chỗ rồi đón ℓấy ℓực chém Hoa Sơn của Diệp Phàm, nơi mà ℓưỡi đao đi qua đều không gì cản nổi!
Diệp Phàm nghe thấy vậy thì khóe miệng lộ ra một chút mỉa mai, lạnh nhạt nói:
- Cả sáu hạng đều đạt điểm tối đa... Rất khó hả?
Rất nhiều đệ tử lại một lần nữa không thể nhịn được, kiêu ngạo như thế á? Sáu hạng đều đạt điểm tối đa sao? Ngươi cứ tiếp tục khoác lác đi, một lát nữa vả mặt rồi để xem ngươi còn có gì để nói.
Tất cả đệ tử ở các Phong cũng có vài người khó chịu, có người nói thẳng:Diệp Phàm lạnh nhạt nói. Vẻ mặt của Diệp Phàm làm cho hầu hết tất cả đệ tử của Linh Phong đều hận không thể tiến tới mà nuốt sống hắn luôn, bộ dáng như thế này quả nhiên đúng là thiếu đòn mà. Chẳng qua là đám bọn họ cũng không nghĩ một chút, lúc mà bọn họ tùy ý vũ nhục người khác, chẳng lẽ người ta lại vui được à?
Vào thời khắc này thì kể cả là đệ tử ở Phong khác cũng phải ngạc nhiên, chẳng lẽ Diệp Phàm thật sự có trình độ điều khiển vũ khí rất mạnh ư?
- Nhị đệ của ngươi hay sử dụng đao, ngươi hiểu biết một chút thì cũng bình thường thôi, lại còn kiêu ngạo như thế làm gì? Ai không biết còn tưởng là ngươi có thể đạt điểm tối đa ở cả sáu hạng đấy?
Có người không cam lòng nói.Mỗi người mỗi quan điểm, có ủng hộ thì cũng có phản đối, nhưng ít ra có một điều rằng thực lực của Diệp Phàm thật sự được một bộ phận người công nhận, bằng không nếu không có bản lĩnh thì ai lại bằng lòng nói đỡ cho hắn chứ.
- Một trăm điểm, trận kế tiếp, trường thương!
Tôn Thái cất cao giọng nói, hắn cũng sẽ không thiên vị về mặt chấm điểm,dù sao thì mọi người cũng không phải là người mù.
- Nói ra thì lợi hại như thế, chúng ta lại muốn nhìn xem trường thương của hắn như thế nào.- Mới thắng có hai vũ khí thi đấu mà đã cuồng vọng như thế rồi à? Ha ha, vậy thì ta cũng không còn lời nào để nói nữa rồi.
- Phong vô dụng là như vậy đấy, rất dễ kiêu ngạo.
- Mới vừa rồi lúc mà Linh Phong ép buộc Tiềm Long Phong cũng không thấy các ngươi nói như vậy, người của Tiềm Long Phong mạnh thì chẳng lẽ không thể kiêu ngạo lại à? Mấy người các ngươi đều là tiêu chuẩn kép hết hả?
- Hay lắm, ta nhìn cũng thấy khó chịu nữa. Linh Phong thân là chủ nhà mà lại kiêu ngạo như thế thì căn bản là không hề tôn trọng Tiềm Long Phong, thế nên vì sao người của Tiềm Long Phong lại phải tôn trọng Linh Phong chứ? Ta rất thích tính cách này của Diệp Phàm.- Đúng đó, ta thật sự không tin có người luyện kiếm đến loại trình độ này rồi mà còn có thể thông hiểu cả những vũ khí khác nữa.
- Vẫn là câu nói đó, nếu như Diệp Phàm có thể đạt điểm tối đa ở cả sáu hạng thì ta sẽ cởi truồng chạy một vòng quanh Linh Phong!
- Huynh đệ rất có khí phách, chúng ta sẽ ủng hộ ngươi trên tinh thần!Đinh, keng keng keng!
Tiếng ma sát của đao và Kim Thiết vang lên chói tai không gì có thể sánh được. Vậy mà chỉ sau mười lăm phút, sắc mặt của mọi người đều trở nên có hơi phức tạp.
Chỉ một đao mà mười cây Huyền Băng Kim Thiết đã bị chém hết thành hai nửa chỉ trong thời gian một hơi thở, nếu như nói vừa rồi kiếm là vũ khí mà Diệp Phàm thường xuyên dùng nhất, vậy đao thì nói như thế nào đây?
- Đao mà hai hơi thở mới được mười cây Huyền Băng Kim Thiết, đúng là phế vật!