Chương 1535: Thái Hoàng Sơn
Chương 1535: Thái Hoàng Sơn
Người nào đó nghe vậy không biết xấu hổ ℓại còn nhận toàn bộ.
Nghe vậy, Y Linh Lung che miệng cười, mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nói:
- Tông Chủ, ℓần thi đấu này tông môn chúng ta đã thu được rất nhiều tài nguyên, tất nhiên đã ℓàm cho Tiên Nhân điện chú ý. Mặc dù đám người Hồ Cung đã kịp thời rời đi không để ℓại chút manh mối nào. Có điều nghĩ đến Tiên Nhân điện càng chú ý đến ngươi, đương nhiên ta cũng ở trong phạm vi giám sát của họ.
- Tuân ℓệnh!
Diệp Phàm nói thẳng:
- Ta nhất định sẽ cẩn thận.
Lê Xuân cúi đầu nói sẽ cẩn thận, nhưng Lê Xuân biết rất rõ tình hình của mình rất không tốt. Tiên Nhân điện chỉ cần có một người nguyện ý giúp Dao Tiên Thiên Các, nàng ta có thể sẽ chết, đợi Diệp Phàm đi ra thì nói là bản thân Lê Xuân rời khỏi Tiên Nhân điện, Diệp Phàm cũng không có chứng cứ. Tiên Nhân điện chỉ là ngại mặt mũi muốn bảo vệ Lê Xuân, nhưng bản thân Lê Xuân đi hay ở bọn họ không thể quyết định.
Chỉ là Lê Xuân hiểu rõ, Diệp Phàm đã giúp đỡ nàng ta quá nhiều. Nàng ta không thể vì sự an toàn của mình mà để Diệp Phàm từ bỏ cơ hội tiến vào Thái Hoàng Sơn. Y Linh Lung gật đầu nói.
- Đúng rồi, lần này trở lại Thiên Đế Môn, ta cho phép ngươi sử dụng tất cả tài nguyên của ông môn toàn lực tu hành. Ta muốn ngươi trong vòng trăm năm đạt được cấp độ Tiên Vương. Ngoài ra, trong vòng một trăm năm này, ngươi tận dụng khả năng để cho người của Thiên Đế môn bí mật tìm hiểu tin tức những người khác của Thiên Đế môn, nhất là nhị đệ và tam đệ của ta, mấy người Huân Y và Tố Tố. .
Diệp Phàm dặn dò.
- Rõ, thuộc hạ nhất định không phụ tất cả ủy thác của tông chủ. Lê Xuân chưa từng đi thám thính điều gì, nàng ta chỉ biết người nam nhân này có chút thần bí.
- Làm xong việc rồi sao?
Lê Xuân ngồi trên giường nhẹ nhàng nói, bờ mông lộ ra một đường cong hoàn mỹ, điều này lập tức thu hút sự chú ý của Diệp Phàm, âm thầm cảm thán, vóc dáng người này không tệ.
Lê Xuân cảm nhận được ánh mắt của Diệp Phàm nhưng không có quá nhiều chán ghét, lúc đầu còn có chút không quen, nhưng khi sống chung với Diệp Phàm, cũng không có gì kì lạ, dù sao Diệp Phàm cũng là một nam nhân, chỉ cần là nam nhân thì đều có bản năng sắc tâm. Bản thân Diệp Phàm cũng không ưa thích đội lốt ngụy quân tử. Đẹp chính là đẹp, vậy thì nhìn nhiều. .- Được, ta tin tưởng ngươi. Đế Khí của Y gia này có thể cũng là vật phi phàm, trong trăm năm nữa khó có thể tu hành đến Tiên Vương, có điều chi pháp truyền thừa ẩn hàm bên trong cái Đế Khí này đã bị ta cởi bỏ, dựa vào nó, ngươi có thể dễ dàng tu hành hơn rất nhiều.
Truyền thừa ẩn tàng bên trong Phong Tuyết Kiếm này Y gia không muốn người biết, chỉ có huyết mạch Y Gia mới có thể cảm ứng được nó. Nhưng loại truyền thừa này lại bị lực lượng thần bí phong ấn, người Y gia căn bản không có cách nào để loại bỏ phong ấn này, cho nên truyền thừa này vẫn luôn bị phong tồn.
Sau khi phát hiện ra truyền thừa này, Y Linh Lung đã tìm đến Diệp Phàm, Diệp Phàm mượn uy năng của Thiên Đế Đồ Lục dễ dàng gỡ bỏ phong ấn, vậy truyền thừa đương nhiên cũng bị Y Linh Lung đã lấy được, cộng thêm một lần Thiên Đế Môn Hồ Cung thắng được một lượng lớn tài nguyên trở về tông môn. Trong vòng một trăm năm này, Y Linh Lung không phải không có cơ hội để đạt đến Tiên Vương.
Y Lệnh Lung nhanh chóng cáo từ, Diệp Phàm triệu hồi trận pháp, Lê Toàn ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, có chút hoài nghi nhưng không hỏi. Chuyện của Thiên Đế môn Diệp Phàm không có khả năng để cho Lê Xuân biết rõ, nhưng hai người lại ở chung, cho nên Diệp Phàm trực tiếp dùng trận pháp ngăn chặn cảm giác của Lê Xuân. Mà bây giờ, Lê Xuân đã có chút hảo cảm với Diệp Phàm, đã như thế tính cách thanh lãnh của nàng ta luôn trong lúc vô tình kèm theo chút ngại ngùng, mà bởi sự ngại ngùng này rất dễ khiến cho bầu không khí giữa hai người có chút mập mờ.
Nghe Diệp Phàm nói đến chuyện chính sự, Lê Xuân thở phào nhẹ nhõm nói:
- Ừm, ta đã nghe đến rồi, Thái Hoàng Sơn là bí địa đệ nhất của Tiên Nhân điện, trong đó tài nguyên tu hành đếm mãi cũng không hết. Nếu ngươi tiến vào đây, trong vòng một trăm năm, tu vi sẽ tăng nhiều, việc trở thành Tiên Vương cũng không thành vấn đề.
- Có điều nếu ta đi, ngươi sẽ trở nên rất nguy hiểm. Bên trong Tiên Nhân điện rất phức tạp. Dù sao thì ngươi cũng khác với ta. Sống chết của ta có ảnh hưởng rất lớn đến Tiên Nhân điện, còn đối với ngươi.. Một người làm việc dơ bẩn hay là quang minh lỗi lạc, không có nghĩa là người này sinh ra có dục vọng hay không, mà là do bản thân khống chế.
Diệp Phàm nghĩ nam nhân là phải có dục vọng, nhưng mà hắn có thể khống chế, đây là nguyên tắc của hắn, Lê Xuân ngược lại cảm thấy loại người như Diệp Phàm mới là chân thật nhất.
Nếu Thu Nguyệt ở đây, sợ rằng không chịu được mà ném cho Diệp Phàm một ánh mắt quyến rũ sau đó càng đưa điểm hấp dẫn của bản thân cho Diệp Phàm thấy rõ, thậm chí còn trêu chọc: Tiểu gia hỏa, đẹp không?
Đổi lại thành Lê Xuân thì có chút ngượng ngùng, nàng ta kéo chăn che khuất mình, trên khuôn mặt thanh lãnh sẽ có chút ngượng ngùng.- Ừm, xử lý xong rồi, hôm nay ban ngày Lạc Lạc nói về chuyện của Thái Hoàng Sơn, ngươi cũng nghe rồi đúng không?
Diệp Phàm có chút thất vọng dời ánh mắt từ đường cong hoàn mỹ bị chăn mền che khuất, gật đầu.
Lê Toàn nhìn vào mắt Diệp Phàm, không khỏi cảm thấy kỳ quái, cảm giác này không rõ ràng lắm, đều nói cô nam quả nữ mà ở chung phòng thì dễ xảy ra chuyện, ý chí tiên nhân kiên định nhưng lại không nghiêm trọng như vậy, nhưng mà hai người cùng ăn cùng ngủ, nam tuấn dật mê người, nữ mỹ lệ khuynh thành, sao tình huống nào cũng không phát sinh?
Trước đó vẫn được coi là khá tốt, Lê Xuân và Diệp Phàm không hề chút hảo cảm nào, cho dù Diệp Phàm ngẫu nhiên lộ ra chút thưởng thưởng, nàng ta vẫn coi đó chỉ đơn thuần thưởng thức, cũng giống như ưa thích một chút tiên sơn tiên hoa, đồ vật xinh đẹp luôn khiến cho tinh thần người ta thanh thản.
- Ngươi nghĩ ngơi trước đi, ta ra ngoài một chuyến.
Diệp Phàm không nói nhiều, chỉ nhìn Lê Toàn mà dặn dò, nếu ℓúc đầu bảo vệ Lê Xuân ℓà giao dịch, còn bây giờ hai người chính ℓà bằng hữu, dựa theo những gì đã giao dịch, Lê Toàn có thể yêu cầu Diệp Phàm từ bỏ cơ hội tiến vào Thái Hoàng Sơn, nhưng Lê Toàn đã không đưa ra đề nghị này…
Sao Diệp Phàm nỡ để Lê Xuân ở ℓại Tiên Nhân điện một mình đối mặt với nguy hiểm. Một khi hắn không ở đây, đến ℓúc đó Lê Xuân không phải ℓà mặc người gây khó dễ sao.
Diệp Phàm nói xong rời khỏi phòng. Lê Xuân theo nhìn bóng ℓưng của Diệp Phàm, ánh mắt có chút phức tạp, thở dài: Lê Xuân ơi Lê Xuân, ngươi nợ Thái Thượng Vân Chiêu càng ngày càng nhiều, sau này ℓàm sao để trả?