Chương 1556: Cổ Mộ Kinh Hồn
Chương 1556: Cổ Mộ Kinh Hồn
- Giải thích theo ý nghĩa của mặt chữ thì chúng ta phải đi ℓên từ nơi này.
Vương Cổ Vân chỉ sợi dây phía trên nói, đám người nghe vậy thì đều gật đầu, những người ở đây không ai ngu ngốc cả, hơn nữa chỗ này còn có hai thiên tài có IQ gần giống yêu nghiệt, ghi chép rõ ràng như vậy thì có thể đoán ra.
Diệp Phàm bay ℓên trước, hắn cầm nhánh dây ℓeo trong tay, bay về phía dây ℓeo đâm xuống kia, những người khác cũng đạp không bay theo dây ℓeo ℓên trên, những người còn ℓại thấy vậy, dù hơi khó hiểu nhưng cũng túm dây ℓeo bò ℓên trên.
Bay ℓên một quãng đường, ở giữa có sự rung động không gian tỏa ra, Diệp Phàm phát hiện ra, chưa chắc những người khác đã cảm giác được, rất nhanh, đám người phát hiện không khí xung quanh có mùi mục nát, có một mùi vị mốc meo chui vào chóp mũi đám người.
Đồng thời, Tiên Vân ánh sáng ℓộng ℓẫy xung quanh biến thành vách tường màu đen, bao vây mọi người chặt chẽ.
- A . . .
Một tiếng hét bỗng nhiên vang ℓên, đám người Diệp Phàm nhìn về phía Hàn Lạc Lạc, thứ tự túm dây ℓeo ℓà Diệp Phàm, Đại Lực, Ngô Tử Khuynh, Hàn Lạc Lạc, Lê Xuân, Tô Trọng, Vương Cổ Vân, Cửu Ngộ.
Hàn Lạc Lạc ở phía dưới Diệp Phàm, Đại Lực và Ngô Tử Khuynh, cho nên Diệp Phàm, Đại Lực, Ngô Tử Khuynh quay đầu nhìn Hàn Lạc Lạc, trong nháy mắt, trên mặt Đại Lực và Ngô Tử Khuynh có mồ hôi lạnh xuất hiện.
Trong mắt Diệp Phàm, bảy người Đại Lực, Tô Trọng vẫn mặc đồ áo của mình như cũ, nhưng trên mặt có côn trùng bò lúc nhúc, khóe miệng rách đến tận bên tai, răng nanh dính đầy tơ máu, cả người bọn họ biến thành xác thối.
Giống như vậy, trong mắt của Đại Lực, Ngô Tử Khuynh thì người bên dưới đều giống vậy, Hàn Lạc Lạc hét lên là vì nàng đã nhìn xuống dưới.
Mà ở trong mắt đám người Cửu Ngộ, bọn Diệp Phàm không có vấn đề gì.Diệp Phàm nghĩ rằng người có thể nhìn thấy mặt quỷ này chỉ có hắn và Cửu Ngộ, thậm chí có khả năng chỉ có Cửu Ngộ mới thấy được, Diệp Phàm nhìn thấy là vì thần hồn của hắn đặc biệt.
Người ở giữa nhìn xuống phía dưới thì tất cả đều là xác thối, người cuối cùng sẽ nhìn thấy lệ quỷ mở miệng lớn ra, như vậy thì người đầu tiên sẽ thấy được một số đồ vật khủng bố ở phía trước.
Nhìn thấy mọi người đã đến trong mộ cổ, mộ cổ này có chút âm u thật.
Diệp Phàm quay đầu tiếp tục đi, rất nhanh, Diệp Phàm đã thấy được một số đồ vật kinh khủng, đúng như hắn dự đoán.Mặc dù Hàn Lạc Lạc kinh ngạc đến mức hét lên, nhưng nàng không tùy tiện ra tay, trước hết hỏi Diệp Phàm.
Huyễn cảnh nơi này cực kỳ đáng sợ, cho dù Diệp Phàm cũng vô thức trúng chiêu, nhưng huyễn cảnh nơi này chỉ là khảo nghiệm đơn giản, không ngăn cách lời nói của mọi người, hơn nữa Diệp Phàm ở vị trí đầu tiên, nên tất cả mọi người đều thấy hắn bình thường, lời nói của hắn làm cho mọi người ổn định lại, không hoảng sợ như trước.
- Đừng nhìn xuống bên dưới, tiếp tục đi theo ta.
Diệp Phàm lớn tiếng nói, ở dưới cùng, Diệp Phàm thấy được một mặt quỷ cực kỳ lớn, khuôn mặt kinh khủng kia há to miệng, giống như lúc nào cũng có thể thôn phệ bọn họ, tất nhiên đám người Hàn Lạc Lạc không nhìn thấy. - Vân Chiêu, Tô Trọng bọn họ biến thành . . .
- Biến thành xác thối có đúng không?
Diệp Phàm lớn tiếng nói, giọng nói nhờ tiên lực truyền vào tai tất cả mọi người.
- Là huyễn cảnh, tất cả mọi người tuyệt đối không thể buông dây leo trong tay ra, nếu không chắc chắn phải chết.Làm sao bây giờ?
Diệp Phàm nhíu mày, sau đó nhìn chằm chằm thứ trói chặt cơ thể hắn, trên đó có một trận pháp kỳ lạ, trên trận pháp có một đường vân kỳ lạ hình con rắn nhỏ, nó liên tục trườn đi, hấp thu máu trên cơ thể hắn.
Ngay sau đó, Diệp Phàm phát hiện huyết mạch Thanh Long của mình bắt đầu tự hộ chủ, hư ảnh Thanh Long bao phủ xuống, trước mắt Diệp Phàm, con rắn nhỏ bò quanh tay hắn, nhìn chằm chằm vào hắn. Ở phía trước Diệp Phàm, bảy bóng người bất lực dán ở trên dây leo, theo thứ tự là đám người Hàn Lạc Lạc, Đại Lực, Cửu Ngộ, mà khi Diệp Phàm quay đầu nhìn xuống phía dưới chỉ có xác thối, nếu người có ý chí không kiên định, chắc chắn sẽ nghĩ là đám người Hàn Lạc Lạc đã chết, thậm chí đến nơi này, Diệp Phàm phát hiện đám người Hàn Lạc Lạc đã không nói được gì nữa.
Bọn họ chỉ phát ra tiếng gầm rú của xác thối thôi, ánh sáng xung quanh trở nên ảm đạm, ở phía trên cao, có một hình tròn, trên hình tròn đó có thể thấy được một bóng người mơ hồ bị trói ở phía trên, máu tươi chậm rãi chảy xuống dây leo, rất nhanh Diệp Phàm phát hiện dây leo mình nắm trong ta đã dính đầy máu tươi.
Hắn mở Vạn Đạo Pháp Nhãn ra, phát động pháp tắc Vận Mệnh, ngay sau đó, Diệp Phàm thấy được một bóng người bị trói vào cột… Chính là hắn, không phải là dáng vẻ bên ngoài của Thái Thượng Vân Chiêu, mà là vẻ bề ngoài của hắn.
Ngay cả khí tức bản nguyên sinh mệnh cũng có thể bị phân chia ra. Chỉ một trận pháp huyễn cảnh thôi, mà dù Diệp Phàm có điều động cả pháp tắc vào trong đồng thuật cũng không khám phá ra được, có thể thấy được trận pháp này kinh khủng đến mức nào, Diệp Phàm cũng không thể phá trận được, hắn cũng không biết những người khác sẽ gặp phải những gì, nhất là Ngô Tử Khuynh, tu vi của nàng thấp nhất, nếu như hoàn toàn rơi vào huyễn cảnh, sẽ có khả năng thả dây leo trong tay ra.Trước đó mọi người còn khó hiểu vì sao Diệp Phàm phải cầm dây leo bay lên, chứ không bay thẳng như bình thường, Diệp Phàm đang suy tính rằng dây leo này xuất hiện cũng không chỉ có tác dụng là chỉ đường.
Bởi vì Ngô Tử Khuynh nói đến cuối trời, trời có phần cuối sao? Cuối cùng Tiên Giới là Thiên Thương Giới, nhưng trong nơi này, bọn họ không đến được chân trời, nên việc cứ bay lên trên theo dây leo là không có tác dụng, thế nên Diệp Phàm đoán cuối trời chính là không gian chồng chất.
Quả nhiên, trên đường đi Diệp Phàm cảm giác được pháp tắc không gian chấn động, sau đó đám người bất giác đi vào trong một hang động đen nhánh, với sự hiểu biết của Diệp Phàm đối với Hàn Lạc Lạc, chắc chắn nha đầu này tò mò không biết dưới chân bọn họ có phải là Tiên Vân lượn lờ không, nên nhìn xuống, không ngờ lại nhìn thấy đám người Tô Trọng biến thành xác thối, nên mới hét lên.
Cũng may những người ở đây đều là người có ý chí kiên định, mặc dù nữ tử trời sinh đã có chút sợ quỷ hồn, nhưng bản thân là Tiên Nhân, ngược lại cũng không quá nghiêm trọng, còn về đám người nam nhân như Diệp Phàm thì đã miễn dịch với thứ này từ lâu.