Chương 1564: Thiên Hành Thần Dục Môn
Chương 1564: Thiên Hành Thần Dục Môn
Mộ bia cách pho tượng gần nhất, trên đó có một dòng chữ Long Phi Phượng Vũ.
Mộ Thiên Long Thần Tôn Hoàng Xâm!
Phía sau có một hàng chữ nhỏ, ℓà đại trưởng ℓão của Thiên Hành Thần Dục Môn, mười tháng ba mươi chín ngàn năm Thần Thương, ở Thiên Hành Cung nhúng chàm…
Vẫn ℓà chữ nhúng chàm, từ nhúng chàm này có rất nhiều nghĩa, Diệp Phàm khẽ nhíu mày.
Đến nơi này, Diệp Phàm có thể đoán được đại khái, người điêu khắc tượng đá này chính là chủ nhân của ngôi mộ, cũng chính là con gái nuôi của Bách Huyền Thần Nữ, từ bốn chữ Thiên Hành Thần Dục này có thể đoán đại khái tông môn này chủ tu về Dục Niệm Chi Lực, cũng tức là tông môn song tu ở Tiên Giới.
Kết hợp với chữ nhúng chàm phía trước, Diệp Phàm có thể tổng kết ra vài thứ, dáng vẻ của chủ nhân ngôi mộ khuynh quốc khuynh thành, mà lại ở trong loại tông môn như vậy, không thấy tông chủ và đại trưởng lão đều đã nhúng chàm nàng sao?
Dùng thần thức đảo một vòng, rất nhanh Diệp Phàm đọc qua không ít văn bia ở đây, những văn bia này đều ở dưới chân nữ tử, giống như muốn vĩnh viễn dẫm đạp bọn chúng dưới chân, mà trên những văn bia kia, từ môn chủ cho đến điện chủ phân điện, đều có hai chữ nhúng chàm.Mộ bia thứ ba.
Mộ Bách Hoa Môn Thần Tôn Bách Huyền Thần Nữ chi mộ.
Điện chủ Linh Điện Thiên Hành Thần Dục Môn, nghĩa mẫu của ta, sáu tháng ba vạn sáu ngàn năm Thần Thương, Mệnh Vận Chi Luân của ta có thể xoay tròn, nên yêu, nên hận…Lúc này Diệp Phàm đạp không bay lên, hắn bay dọc về phía trên tượng nữ nhân kia, cho đến phần eo, bước chân của Diệp Phàm mới dừng lại, hắn cau mày, ở phía trước mắt, là váy của nữ nhân kia, mà bên trong váy có dấu vết của trận pháp, giống như che giấu một vài thứ, mà trận pháp lại ở vị trí cực kỳ mẫn cảm.
Trước mắt chỉ là một pho tượng khổng lồ, nhưng Diệp Phàm luôn có cảm giác quái dị, nếu nơi này có đường, vậy thì không phù hợp với những hành động mà nàng đã làm, Diệp Phàm càng tin nơi này là con đường chết hơn, hắn nhịn sự tò mò xuống, cho dù nơi này là truyền thừa cuối cùng đi nữa, Diệp Phàm cũng không muốn đi vào, trên tâm lý không chịu được.
Diệp Phàm cảm giác nếu hắn đi vào con đường đá này, hắn sẽ biến thành dơ bẩn ghê tởm giống như những nam nhân nằm sau bia mộ bên dưới, Diệp Phàm dứt khoát bay lên, chạy như bay lên trên tượng đá, mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng, đến độ cao này, Diệp Phàm đã đi đến phần trên, nhìn xuống cũng không nhìn thấy gì nữa, hắn phát hiện quần áo của tượng đá không chỉnh tề, có nhiều chỗ trực tiếp lộ ra bên ngoài.Có thể thấy được nữ nhân này ở trong tông môn đã phải chịu sự tra tấn như thế nào, thậm chí nữ tử này nhớ cực kỳ rõ ràng thời gian mà những nam tu kia ép buộc nàng.
Cũng không trách được sau khi nữ nhân kia tu hành có thành tựu thì tiêu diệt cả tông môn, đồng thời còn làm một đại mộ tông môn thế này.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán sơ bộ của Diệp Phàm, nhìn trước mắt, những văn bia bên ngoài kia cũng có cả đệ tử, chỉ có những bia đá gần chân nàng mới có quyền lợi có chữ trên bia, nhưng chỉ dựa vào những chữ này, cũng không có chút trợ giúp gì cho Diệp Phàm đến vị trí cuối cùng của truyền thừa cổ mộ.Tất cả đều là đá màu đen, người bình thường nhìn vào không có cảm giác gì, nhưng Diệp Phàm hiểu rõ những thứ mà nàng để lại, cũng tưởng tượng được lúc nàng điêu khắc bức tượng này có tâm trạng thống khổ thế nào.
Đến lúc này, Diệp Phàm cảm thấy nàng có chút đáng thương, nàng điêu khắc tượng đá thành dáng vẻ phóng đãng thản nhiên như thế, đồng thời, trong lòng nàng thì bản thân chính là một nữ nhân dơ bẩn không chịu nổi, cơ thể nàng giống như một vật phẩm mà bất kỳ kẻ nào cũng có thể quan sát, không hề có chút tư ẩn nào, cũng không có bất kỳ bí mật gì.
Mà ngay giữa ngực lộ ra, Diệp Phàm cũng nhìn thấy một thông đạo bị trận pháp che giấu.Chẳng biết vì sao, Diệp Phàm muốn kéo áo trên người nàng lên, che khuất những nơi bị lộ, cho dù hắn biết tượng đá này là điêu khắc, hắn không có cách nào, nhưng cái cảm giác đó cực kỳ mãnh liệt, ánh mắt của Diệp Phàm nhìn xung quanh quần áo, bỗng nhiên, một luồng ánh sáng u ám rơi vào mắt hắn, nếu hắn không đặt sự chú ý lên thì chắc chắn sẽ không thấy được, cũng không cảm giác được ánh sáng u ám kia.
Bóng người lóe lên, người Diệp Phàm lập tức rơi xuống, hắn đứng trên áo của nàng, bên trên có hai thông đạo, một đường lên trên, một đường xuống dưới.
Cảm giác đầu tiên của Diệp Phàm là lên trên, trong tiềm thức hắn muốn kéo áo nàng lên, nên đi lên mới là cảm giác đầu tiên của hắn, nếu trong lòng hắn đang nghĩ đến chuyện kéo váy nàng xuống, vậy thì cảm giác đầu tiên của hắn sẽ là đi xuống dưới.Không suy nghĩ quá nhiều, Diệp Phàm trực tiếp đi vào thông đạo lên trên, Diệp Phàm không tin nàng cam tâm tình nguyện sa ngã, trong tiềm thức hắn muốn đi vào cửa động này.
Nhanh chóng đi vào hang đá, Diệp Phàm không ngờ trong nháy mắt vừa đi vào, một cỗ sát cơ khủng bố trực tiếp xâm nhập vào thần hồn của hắn, sau đó trận pháp vận chuyển, Diệp Phàm trực tiếp rơi vào trong sát trận, cùng một thời gian, vì trận pháp vận chuyển, ở trong thông đạo, mơ hồ có khí Thần Linh cực kỳ nồng đậm tuôn trào.
Sắc mặt Diệp Phàm không hề thay đổi, vẫn không lựa chọn từ bỏ con đường này để đi vào thông đạo bên dưới, hắn xạ kích về phần cuối thông đạo mà không hề quay đầu, vô số thần văn huyền diệu phá không bay ra, hóa thành vô số lưỡi đao cắt đứt thân thể Diệp Phàm, hắn trực tiếp mở Long Văn Cửu Ấn, sau đó là đặc tính khủng bố của Bất Tử Thần Thể, vết thương trên người hắn nhanh chóng khôi phục lại như lúc ban đầu.
Lưỡi đao không ngừng cắt đứt da thịt, sau đó vết thương kia ℓại khôi phục ℓại trong nháy mắt, ngoài việc dùng Tiên Cương Lực bảo vệ những nơi quan trọng ra, Diệp Phàm không hề mở phòng ngự ở những nơi khác, cũng không phải ℓà hắn sợ nơi quan trọng bị công kích, sau đó Bất Tử Thần Thể không thể khôi phục ℓại được, chỉ ℓà nơi quan trọng sẽ ℓành ℓại tương đối chậm mà thôi.
Cảnh giới cao nhất của Bất Tử Thần Thể ℓà Bất Tử Bất Diệt, cho dù Diệp Phàm chỉ mới nắm được sơ bộ Bất Tử Thần Thể, ngoài Thần Hồn phản phệ ra, gần như hắn đã ℓà bất tử.
Cứ như vậy cứng rắn xông thẳng vào chỗ sâu qua con đường bằng đá, Điệp Phàm đến chỗ trận pháp, ℓưỡi dao khủng bố cắt qua người hắn, đã có thể nhìn thấy xương.