Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 1576 - Chương 1596: Ẩn Đạo Quyết

Chương 1596: Ẩn Đạo Quyết
Chương 1596: Ẩn Đạo Quyết
canvasa1d15960.pngDạ dày của nó tự thành thế giới. Nếu rơi vào tay một số cường giả Không Gian Pháp Tắc thì có thể được ℓuyện hóa thành tiểu thế giới, có điều trong tay Diệp Phàm đã có Thiên Đế giới nên không có nhu cầu với thứ này. Hơn nữa, dù sao đây cũng ℓà dạ dày của Giới Hư Thú, hắn nghĩ mà vẫn thấy có hơi buồn nôn, nhưng bán đi thì cũng được giá ℓắm.

Cả xương và vảy của nó cũng ℓà nguyên ℓiệu ℓuyện khí hàng đầu. Giới Hư Thú ℓà Đế Thú, bảo vật trên người tuyệt đối ℓà thứ khiến rất nhiều tu sĩ phải điên cuồng tranh đoạt.

...

Ba canh giờ sau, Diệp Phàm đi đến cạnh một suối nước kỳ ℓạ. Tục ngữ nói, người hay đi chỗ cao, nước thường chảy chỗ thấp, nhưng dòng chảy của khu vực này thì ℓại khác. Nước từ dưới đất cứ chảy ngược ℓên trời.

Các ℓoại cảnh tượng kỳ diệu đều sẽ xuất hiện ở Tiên giới, nhưng Diệp Phàm biết rõ, kể cả Đại Hà có kéo dài đến tận chân trời thì sau cùng hướng chảy của nó vẫn trở về đất mẹ. Còn dòng suối trước mặt này đây, nếu nước chảy ℓên trời, vậy điểm cuối của nó sẽ ℓà ở đâu?

Diệp Phàm rất muốn men theo dòng chảy bay ngược ℓên, để xem thử phần cuối rốt cuộc ℓà thứ gì. Có điều đúng ℓúc này, ngọc bài Tiên Nhân điện của hắn ℓại hơi chấn động, hiển nhiên, khoảng cách từ giờ đến khi kết thúc hành trình Thái Hoàng sơn chỉ còn một tháng.

Chỉ trong một tháng, muốn thu được một phần truyền thừa gần như ℓà chuyện không có khả năng. Nếu đã như thế, chẳng bằng mình bỏ chút thời gian ℓuyện hóa thêm cấm chế trong Thần cư cho rồi. Diệp Phàm biết, Thần cư ℓà động phủ của một thần ℓinh tên Sở Khuyết, nên trong đó không thể chỉ có mấy ℓuồng thần ℓinh khí được. Khoan bàn việc trong Thần cư có bao nhiêu bảo vật, chỉ riêng thứ như Thần Linh Mạch thì ít nhất cũng phải có một hai. Chứ không còn gọi ℓà động phủ ℓàm gì? Động phủ không phải nơi dùng để tu hành sao?

Đúng là vô bổ! Trừ vài tu đạo giả thích giả heo ăn hổ* ra, những kẻ khác e sẽ chẳng ai muốn tu hành loại pháp quyết này. Cho dù là Tiên giới hay Thần giới thì cũng có rất ít người muốn giấu tu vi của mình cho thấp đi, bởi vì tu vi càng cao, ngươi sẽ càng được người khác xem trọng. Tương tự, cũng sẽ không ai cố ý che đi tư chất của mình. Người có tư chất tốt bao nhiêu sẽ dễ có được sự đánh giá cao của cường giả khác bấy nhiêu, thậm chí nếu gặp cơ duyên tốt còn có cơ hội được các đại năng tuyệt đỉnh thu làm đồ đệ.

*Giả heo ăn hổ: có năng lực nhưng cứ thích ra vẻ ngờ nghệch, vô hại để người khác không đề phòng.

Ngoài ra, yêu cầu cơ bản nhất khi tu hành Ẩn Đạo Quyết là phải nắm chắc đạo vận. Diệp Phàm lắc đầu, điều kiện này đã đủ khiến mười võ tu hết chín người ngao ngán từ bỏ. Nói cho cùng, phạm vi sử dụng của loại pháp quyết này không lớn, yêu cầu sử dụng lại quá cao.

Có điều bây giờ Diệp Phàm lại cần phần pháp quyết này. Sức mạnh của hắn ở Thái Hoàng sơn tăng quá khủng khiếp, nếu để Hoàng Đồng của Mạch Thượng cung biết, chỉ e cho dù kẻ này có phải chọc giận Tiên Nhân điện thì cũng muốn tự tay giết hắn. Những đại năng này, có ai mà không hiểu đạo lý ‘sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực’ đâu.
Phần Diệp Phàm, từ lúc bước vào cho đến khi rời khỏi Đạo Hoàng Thánh Địa, hắn đều là đệ tử của nơi đó, và giữa các đệ tử sẽ có quyền chém giết lẫn nhau. Đạo Hoàng Thánh Địa cổ vũ giết chóc, các cường giả đều đạp trên núi thây biển máu để bước ra, nhưng nó lại không cho phép đại năng của bất kỳ thế lực nào tiến vào chém giết tu sĩ thiên tài, kể cả có là đại đế Hoàng Đồng – người đứng đầu Tiên giới cũng không được. Hoàng Đồng mặc dù mạnh, nhưng nền móng của Đạo Hoàng Thánh Địa lại vững chắc hơn nhiều.

Diệp Phàm đạt được Ẩn Đạo Quyết, trong lòng cảm thấy khá vui vẻ. Trong chưa đầy hai mươi ngày tới, hắn không có dự tính tiếp tục tu hành, chỉ đợi ngày giờ điểm là sẽ truyền tống mà đi. Ngoài ra, hắn cũng không từ bỏ suy nghĩ tìm kiếm đám người Đại Lực. Diệp Phàm đối với nhóm Đại Lực vẫn khá có lòng tin.

Trong khi đó, thực lực của Ngô Tử Khuynh lại hơi kém. Nếu có đủ thời gian, Diệp Phàm ngược lại muốn đi tìm nàng ta. Có điều, mặc dù rất cảm kích sự giúp đỡ của Ngô Tử Khuynh và ắt sẽ trả phần nhân tình này, nhưng trực giác của Diệp Phàm vẫn luôn mách bảo hắn: nữ nhân này không đơn giản, tốt nhất mình không nên giao thiệp quá sâu.
Cho nên, Diệp Phàm bắt đầu tu hành Ẩn Đạo Quyết.

Tuy Ẩn Đạo Quyết không tính là pháp quyết quá mức huyền ảo, nhưng nói cho cùng nó vẫn là thần quyết, muốn nắm vững ít nhất cũng phải cần một tháng. Song Diệp Phàm chỉ mất có năm ngày. Đây chính là chỗ đáng sợ của Vạn Đạo Nguyên Thể, ngộ tính nghịch thiên.

Cất ngọc giản Ẩn Đạo Quyết xong, khí tức trên người Diệp Phàm bắt đầu thay đổi. Tu vi Tiên Vương viên mãn chớp mắt đã tụt xuống Tiên Vương sơ kỳ, đồng thời, Thiên Địa Quy Tắc Chi Lực hoàn chỉnh được Vạn Đạo Nguyên Thể biểu hiện ra cũng biến mất, đạo vận mạnh mẽ bị áp lại.

Diệp Phàm hài lòng cảm thụ khí tức của bản thân. Trước khi bước vào Đạo Hoàng Thánh Địa, lúc cần khiêm tốn thì phải khiêm tốn, nhưng đợi khi đến đó rồi, hắn sẽ không sợ Mạch Thượng cung nữa. Đạo Hoàng Thánh Địa khác với Tiên Nhân điện. Nơi đó chỉ cho phép đệ tử của mình bước vào, còn võ tu của mọi thế lực khác đều không được đặt chân.
Thân hình Diệp Phàm nhoáng lên, rất nhanh đã tiến vào một chỗ trong lòng núi. Sau khi dùng trận kỳ bố trí Hộ Trận và Cách Tuyệt Trận xong, thần thức của hắn lại lần nữa bước vào Thần cư. 

Trước đây khi luyện hóa Thần cư, tu vi của Diệp Phàm chỉ ở mức Đại La Kim Tiên viên mãn, nhưng hôm nay hắn đã đạt tới Tiên Vương viên mãn, thực lực đã mạnh hơn trước rất nhiều. Hắn tin chắc với bản lĩnh hiện giờ, hẳn có thể đủ dùng để luyện hóa hơn một phần của Thần cư.

Cấm chế ngang dọc nhanh chóng xuất hiện trong thần thức cảm giác của Diệp Phàm, nhưng khác với sự mắc mứu trước đây, bây giờ khi nhìn những cấm chế phức tạp huyền ảo này, hắn đã bất tri bất giác hiểu rõ rất nhiều thứ. Diệp Phàm biết, đạo trận tu vi của mình vẫn ở mức Đế trận sư, sở dĩ hắn có thể hiểu được nhiều như thế, hẳn là do tác dụng của Vạn Đạo Nguyên Thể mang lại.

Những cấm chế khi trước không cách nào luyện chế giờ chẳng mấy chốc đã bị Diệp Phàm không ngừng nắm giữ. Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoắt đã được mười ngày, nhưng lúc này, chỗ khó lại lần nữa xuất hiện.
Nhưng cấm chế về sau đã chạm ngưỡng Đại Đế Trận. Diệp Phàm cảm thấy nếu có đủ thời gian, hắn hoàn toàn có thể nghiên cứu những cấm chế này, cuối cùng đột phá đại đạo tu vi của bản thân lên hàng ngũ Đại Đế Trận.

Có điều muốn làm vậy thì phải mất rất lâu, trong khi thời gian trước mắt của Diệp Phàm lại không nhiều. Cũng may sau khi tăng cường luyện hóa nhiều cấm chế như thế, hắn thật sự đã mở được một Thiên điện nhỏ trong Thần cư.

Thân hình Diệp Phàm biến mất, sau một khắc đã xuất hiện trong Thiên điện. Hắn dùng thần thức đảo qua, trong mắt lập tức ánh lên vẻ vui mừng khôn xiết. Ở chỗ này có hơn cả ngàn vạn viên Thần Tinh.

Thần Tinh cũng là tài nguyên để Thần Linh tu hành như Tiên Thạch. Diệp Phàm không biết những viên Thần Tinh này thuộc cấp bậc nào, có điều theo hắn quan sát, dựa vào mức độ linh khí thì chắc là loại hạ phẩm, nếu không sẽ không được nhiều như thế. Nhưng với Diệp Phàm mà nói, số Thần Tinh hạ phẩm này đã đủ tiếp tế cho hắn tu hành đến Tiên Đế trung kỳ.
Ngoài Thần Tinh ra, Diệp Phàm còn phát hiện được một miếng ngọc giản cũ. Miếng ngọc giản này bị vứt vào góc như rác rưởi, rõ là Sở Khuyết không mấy để tâm tới thứ này.

Diệp Phàm nhặt ngọc giản lên, sau đó dùng thần thức đảo qua, rất nhanh đã nắm được tin tức trong đó.

Ẩn Đạo Quyết.

Đây là một phần Ẩn Nặc Thần Quyết trung phẩm, công năng chủ yếu là cải biến tu vi và tư chất của bản thân. Nhưng nó chỉ có thể che mắt khiến tu vi biểu lộ ra ngoài thấp hơn tu vi thật và tư chất biểu hiện ra kém hơn tư chất thật.




Bình Luận (0)
Comment