Chương 1616: Một Chưởng Vỗ Nát Tinh Cầu
Chương 1616: Một Chưởng Vỗ Nát Tinh Cầu
*Trớ chú: nguyền rủa.
Suy yếu.
Tống Hàn vốn đã định xoay người thật nhanh để chống ℓại cường giả xuất hiện bất ngờ này, nhưng đột nhiên, ông ta phát hiện tốc độ vận tiên ℓực của mình đã chậm hơn rất nhiều. Đòn đánh ℓẽ ra có thể đỡ được ℓại vì sự bất ngờ này mà ℓàm nhỡ mất thời gian.
Nguyên thần của Tống Hàn ℓập tức xuất hiện, ông ta kinh hãi nói:
- Đạo hữu, xin dừng tay! Tại hạ tới để trao đổi Niết Bàn Mộc với người...
Bụp.
Kiếm khí lập tức xoắn nát nguyên thần của Tống Hàn. Diệp Phàm vung tay, thu lấy trữ vật giới chỉ của ông ta, cùng lúc đó, một Bất Tử Pháp Thân khác lại xuất hiện. Nó lấy ra một miếng trận bàn Ẩn Nặc Đế trận rồi lần nữa biến mất.
Diệp Phàm đương nhiên không tin lão họ Tống chỉ tới để trao đổi Niết Bàn Mộc. Hắn dám chắc, Tống Hàn làm vậy là để thăm dò giới hạn của hắn. Nếu ngoan ngoãn giao ra Niết Bàn Mộc thì chứng tỏ Diệp Phàm không đủ mạnh, ông ta sẽ lập tức ra tay không chút lưu tình.Một thanh trường kiếm nhoáng cái đã tới, tốc độ nhanh đến mức khiến Diệp Phàm thấy kinh ngạc.
Sắc mặt Diệp Phàm hơi trầm xuống, lập tức bay lùi về sau. Ngoại trừ Trịnh Điền, bảy tên Tiên Đế khác lập tức lao tới chỗ hắn. Không phải những người này không phát hiện Diệp Phàm bố trí Đế trận, mà chẳng qua họ nghĩ, chỉ cần kết liễu tên này nhanh gọn thì Đế trận căn bản cũng chẳng thể làm gì.
Khực...
Ngón tay đeo trữ vật giới chỉ của Diệp Phàm bị kiếm khí trực tiếp chặt đứt, văng ra, mà đấy tất nhiên là vì chủ nhân nó cố ý. Sở dĩ không để đối phương chặt đứt cánh tay, là bởi thể chất của hắn quá đáng sợ. Cho dù hắn có đứng yên cho bọn chúng chém một nhát thì cánh tay của hắn cũng không thể đứt được.Nhưng Diệp Phàm không quá để ý đến đám người này, mà hắn đang dò xét thực lực của các vị cường giả mới tới. Có gần bảy người có tu vi Tiên Đế hậu kỳ, hai người Tiên Đế viên mãn, cùng với tên Trịnh Điền là Tiên Đế sơ kỳ.
Có điều hắn không biết ở đây có cường giả trận pháp nào không. Nếu có người có thể phá vỡ Đế trận của hắn, vậy việc đầu tiên hắn làm sẽ là bỏ chạy. Tuy Diệp Phàm có chiến lực nghịch thiên, có thể một mình đánh nhau với Tiên Đế viên mãn, nhưng khi đối mặt với sự bao vây của nhiều Tiên Đế như vậy thì hắn vẫn có phần không cân nổi.
Tất cả mọi người đều không suy nghĩ quá nhiều. Ngoại trừ những kẻ rõ ràng đến giúp Trịnh Điền như Vu Khánh và vị Tiên Đế viên mãn của Chu gia ra, những người khác đều dịch dung mà tới. Ai cũng có lòng riêng, nếu lúc này quá lắm lời, một khi bị Trịnh Điền phát hiện thân phận thật sự của họ thì dù có giết được Diệp Phàm, bọn họ cũng không dám cướp trữ vật giới chỉ của hắn.
Vèo...Trong số mười tên đó có cả Trịnh Điền. Tu vi của kẻ này ở mức Tiên Đế sơ kỳ, mặc dù tự xưng ‘bản thiếu gia’, nhưng Diệp Phàm biết, ít nhất hắn ta đã được bốn ngàn tuổi.
Bốn ngàn năm để đạt tới Tiên Đế cảnh, nếu ở tại Phong Tiên giới thì đã được coi là thiên kiêu đỉnh cao, nhưng ở Tiên Vực Tinh Không này lại chỉ có thể tính vào hàng thượng đẳng. Bởi nói gì thì tài nguyên của một giới vẫn không thể sánh với tài nguyên của một tinh không được.
Hơn nữa, Trịnh Điền còn là hậu bối dòng chính của Trịnh gia trong Đạo giới.
Mỗi tay Trịnh Điền ôm một nữ tử, một trong số đó có một người Diệp Phàm biết, đó chính là Chu Tònh. Ấn tượng đầu tiên của Diệp Phàm về Chu Tình là sự sạch sẽ, nhưng lúc này nom nàng ta lại vẩn đục đi. Hắn nghĩ, có lẽ trinh tiết của nàng ta đã bị Trịnh Điền đoạt mất.Còn nếu Diệp Phàm không giao nộp Niết Bàn Mộc, Tống Hàn sẽ nghĩ hắn đang che giấu tu vi của mình, cũng có thể không sợ ông ta, và vì thế nên ông ta cần thay đổi chiến lược, ra tay toàn lực để xem có thể bắt được Diệp Phàm không. Nếu bắt không được thì ông ta cần phải cố giữ chân hắn lâu nhất có thể.
Đương nhiên, nói cách khác, cứ xem như Tống Hàn thật sự vì muốn đổi Niết Bàn Mộc đi, thì việc ông ta xuất hiện đúng lúc này rõ rành rành là có ý uy hiếp khi người ta gặp nạn. Biết rõ có rất nhiều cường giả đang truy đuổi hắn mà còn đứng chỗ này ngáng chân, đối với loại người này, Diệp Phàm sẽ không khách khí.
Lăng Hư Kiếm bay xuống, Diệp Phàm giẫm lên thanh kiếm rồi lại tăng tốc bay đi, mãi cho đến khi thấy một tinh cầu hoang vu khổng lồ xuất hiện.
Hắn bèn dừng lại, rồi vung tay phải lên. Hàng ngàn Đạo Trận kỳ điên cuồng bắn ra xung quanh, chỉ khoảng bốn mươi tức thời gian, một Khốn Sát Trận Đế cấp đỉnh phong đã được hình thành. Song song đó, có mười tên cường giả Tiên Đế đạp không đi tới, vây kín xung quanh Diệp Phàm. Đương nhiên, Diệp Phàm không có khuynh hướng tự ngược đãi. Nếu chặt đứt ngón tay là đã đạt được mục đích, vậy cần gì phải chặt đứt cả cánh tay?
Diệp Phàm không định lấy cứng chọi cứng với những kẻ này. Mục đích của chúng là trữ vật giới chỉ trong tay hắn, nhưng hắn đã sớm chuyển tất cả bảo vật tốt tới Thiên Đế giới rồi, cho nên trong giới chỉ kia giờ hoàn toàn trống rỗng.
Đúng như dự đoán của Diệp Phàm, khoảnh khắc trữ vật giới chỉ của hắn bay ra, tất cả Tiên Đế đều ngừng tấn công mà bay đuổi theo nó. Cục diện chém giết lẫn nhau nhanh chóng phát sinh. Diệp Phàm thì bay lùi ra ngoài, ngón tay bị đứt bấy giờ đã khôi phục lại, đồng thời hắn lấy trận kỳ ra.
Nhưng hắn chưa kịp kích hoạt trận kỳ thì bỗng có một làn sóng sức mạnh khó hiểu truyền tới, liền sau đó, phía sau Trịnh Điền trồi lên một hư ảnh thần bí. Hư ảnh nọ trực tiếp duỗi tay, vỗ xuống, tiên lực đáng sợ giam cầm mọi thứ. Gần như chỉ nháy mắt, nó lại tung chưởng giáng vào tinh cầu, toàn bộ tinh cầu hoang vu trực tiếp vỡ nát.Đế trận của Diệp Phàm hoàn toàn bị phá vỡ. Dưới một chưởng này, bảy tên Tiên Đế đang tranh đoạt trữ vật giới chỉ đều tan thành bột mịn, cả bản thân Diệp Phàm cũng bị cuốn vào phạm vi ảnh hưởng. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được sức mạnh vượt xa cường giả Tiên Đế.
Không thể ngăn cản.
Sinh Mệnh Kính Tượng xuất hiện, chuyển dời tất cả công kích đi. Chỉ với một chưởng đã đánh nát cả tinh cầu, đây là loại sức mạnh gì chứ?!
Khóe miệng Trịnh Điền nở nụ cười cay nghiệt, trong khi đó, Vu Khánh và lão tổ Chu gia – Chu Hoàng đều điếng hồn, thầm thấy mừng vì bản thân đứng cùng phe với họ Trịnh.
Một cái trữ vật giới chỉ bay ra, rơi xuống tay Trịnh Điền. Dưới sức nổ kinh thiên động địa như thế mà một chiếc tiên giới bình thường ℓại vẫn còn nguyên vẹn, có thể thấy, hư ảnh kia đã khống chế một chưởng này tốt đến mức nào.
Trịnh Điền tùy tiện nói tiếp:
- Có điều nghe nói, tôn nữ của ngươi ℓà mỹ nhân nhất đẳng của Thiên Hư phường thị, thiên phú ℓuyện đan rất tốt, vừa ℓúc, ta còn thiếu một đan bộc.
- Trịnh thiếu gia, chuyện này...
- Hử? Thế nào, Vu Khánh, ngươi có ý kiến gì à?
- Không, tiểu nhân không dám...
Vu Khánh vội chắp tay, trong ℓòng khó chịu cứ như nuốt phải ruồi.