Chương 1624: Không Say Không Nghỉ
Chương 1624: Không Say Không Nghỉ
- Đmại ca, thật sự ℓà huynh. Huynh... huynh còn sống, ha ha ha... Huynh còn sống, đại ca, không phải đệ đang nằm mơ chứ, huynh thật sự còn sống!!!
Diệp Phàm nhìn Diệp Quỷ đang cnực kỳ kích động, trong ℓòng có ℓoại cảm động khó nói thành ℓời, cả đời này, có huynh đệ như thế, đã đủ rồi.
Khóe miệng Diệp Phàm ℓộ ra ý cười vui sướng, đáp bằng giọng khẳng định:
- Còn sống, ta còn sống. Được rồi, đây không giống tam đệ Diệp Quỷ của ta. Này, hơn bảy trăm năm không gặp, sao đệ ℓại trở nên quái dị như vậy hả? Đúng rồi, đệ vừa mới nói nhị đệ cũng tới, nhị đệ thế nào rồi?
Giờ khắc này, Diệp Phàm chưa hề ướm hỏi vì sao hai người lại rơi vào hoàn cảnh này, bọn họ chỉ nói về chuyện cũ ở Thiên Vũ, nói đến huynh đệ tình thâm.
Ba người, huynh một chén, đệ một chén, Diệp Phàm triệu hồi Bất Tử Pháp Thân ra bảo vệ ở một bên, lại chưa từng dùng tiên lực hóa giải men say. Hai người Diệp Tàn và Diệp Quỷ đã trở thành phế nhân, mà sau khi thân thể Diệp Quỷ khôi phục, loại pháp tắc quỷ dị kia cùng với sức mạnh dị chủng của hắn cũng đã hoàn toàn biến mất.
Mặc dù hai người bọn họ được Sinh Mệnh Thụ của Diệp Phàm điều trị vô cùng tốt, nhưng họ vẫn cầm lòng không đậu chè chén Tiên Nhân Túy. Trái lại tu vi luyện thể của Diệp Phàm quá cao, thời điểm hai huynh đệ uống đến bất tỉnh nhân sự, hắn vẫn còn tỉnh như sáo. Lúc này, hắn có hơi bất lực nhìn bầu rượu trong tay. Xem ra sau này phải đổi một loại tiên tửu mạnh hơn mới được, rượu phàm giới e đã rất khó để hắn có cảm giác say.
Diệp Phàm nhìn hai huynh đệ, lần đầu tiên hắn cảm thấy cực kỳ may mắn. May mắn mình đi cứu Hàn Lạc Lạc, cũng may mắn vì mình chưa dùng Truyền Tống Phù Lục để truyền tống cùng Hàn Lạc Lạc. Nếu không, con đường về sau của hắn chính là từng bước tiến vào Đạo Hoàng Thánh Địa, nhưng Diệp Tàn với Diệp Quỷ còn có thể kiên trì được bao nhiêu năm?Nếu không giết được Vân, hắn chết không nhắm mắt. Ngày thường có Diệp Quỷ đã biến thành dị chủng bảo vệ ở cửa hang, nên mặc dù tu vi bị phế, nhưng Diệp Tàn vẫn khá an toàn. Nhưng hôm nay đã lâu như thế mà tam đệ vẫn chưa về.
Diệp Tàn nghĩ đến kết quả đáng sợ nhất, có lẽ tam đệ của hắn sẽ vĩnh viễn không trở lại nữa. Nghĩ đến đây, Diệp Tàn cực kỳ bi thương, hắn muốn giãy dụa đứng lên, nhưng thân thể đã hư nhược đến cực hạn. Hắn biết kỳ tích không thể xuất hiện, nên dù có không cam lòng, kết quả cuối cùng vẫn là cái chết.
Lịch kịch... lịch kịch...
Âm thanh nặng nề truyền đến, tiếp đó, một thân ảnh khổng lồ xuất hiện trước mặt Diệp Tàn. Diệp Tàn lẳng lặng nhìn dị chủng này, nhưng bấy giờ hắn trở nên cực kỳ bình tĩnh, chậm rãi nhắm mắt, lầm bầm: Tam đệ, đệ đúng là tên khốn kiếp, coi như có phải gặp đại ca thì cũng phải để ta đi trước chứ. Chờ khi xuống dưới đó, nếu đại ca trách móc ta, ta nhất định sẽ xử đẹp đệ.Dị chủng ngã xuống, sau đó có hai thân ảnh chậm rãi đi vào.
Diệp Tàn cực kỳ chấn động, hắn ngạc nhiên nhìn mọi thứ trước mắt, rồi tự tát mạnh mình một cái. Oái đau, đau quá!!
Cho nên đây không phải mơ, người tới thật là đại ca và tam đệ?! Diệp Tàn nghĩ tới vô số thân phận của kẻ bước vào, nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ, đó sẽ là Diệp Phàm và Diệp Quỷ.
- Nhị đệ, đã lâu không gặp.- Hì hì...
Diệp Quỷ sờ đầu, có lẽ cả đời này hắn chưa bao giờ thất thố như vậy. Càng là người không hiểu cách biểu đạt tình cảm, thời điểm tình cảm bộc phát sẽ càng trở nên điên cuồng.
Ai cũng không hiểu được địa vị của Diệp Phàm trong lòng Diệp Quỷ, ai cũng không hiểu được trong những năm Diệp Phàm chết, Diệp Quỷ đã làm thế nào để vượt qua. Người hắn kính trọng nhất là đại ca. Huynh ấy là tín ngưỡng của hắn, cũng là người quan trọng nhất của hắn.
Diệp Quỷ vội nói:- A, đúng, nhị ca, chúng ta đi tìm nhị ca!
Diệp Phàm gật đầu, trực tiếp nắm lấy Diệp Quỷ để tam đệ chỉ đường, trong nháy mắt hai người đã biến mất không còn tăm hơi.
Ở một thạch động sâu trong Vẫn Cấm Thiên Hà, Diệp Tàn thê lương dựa vào tảng đá, lẳng lặng nghe tiếng rống giận dữ xung quanh. Hắn tận mắt nhìn tam đệ biến thành dị chủng, chỉ vì muốn đệ ấy lưu lại một tia nhân tính cuối cùng, nên hắn vẫn luôn cố gắng sống sót. Hắn có Tử Thần Vương Quan – món bảo vật có năng lực mạnh mẽ chuyển hóa được tất cả sức mạnh pháp tắc thành tử khí. Chính vì thế nên Pháp Tắc Khí Tức ở chỗ này mới không thể xâm nhiễu hắn, giúp hắn chưa bị biến đổi.
Những năm nay, mỗi lần Diệp Tàn nhìn thấy bộ dáng của Diệp Quỷ, đều cảm giác tim như bị dao cứa. Hắn rất muốn giết tam đệ rồi tự sát, kết thúc cảnh ngộ thống khổ của hai người. Nhưng, hắn không làm được. Không phải hắn sợ chết, mà vì hắn không muốn Diệp Quỷ phải chết như thế, cũng không cam lòng khi thù còn chưa báo mà đã xuôi tay.Grécc...
Cái miệng to như chậu máu mở ra, mùi hôi thối xộc đến, chỉ là dường như Diệp Tàn không còn cảm thấy gì. Hắn vẫn lẳng lặng dựa nguyên chỗ cũ, chờ cái chết ập xuống.
Bùm.
Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, tiếp theo là một kiếm khí xé rách hư không. Diệp Tàn đột ngột mở bừng mắt, vì sao ở đây lại có kiếm khí?Diệp Phàm nhoẻn cười, Diệp Tàn cười, Diệp Quỷ cũng cười theo. Giờ khắc này, Vẫn Cấm Thiên Hà đầy rẫy Pháp Tắc Khí Tức hỗn loạn đối với Diệp Quỷ và Diệp Tàn mà nói dường như đã biến thành Mặc Vương Phủ. Ở nơi đó, bọn họ cùng nhau uống rượu, cùng nhau tu hành, cùng nhau tán gẫu, cùng nhau khoác lác.
Lần đầu tiên Diệp Tàn vì yêu đương với Thượng Quan Thính Vũ mà buồn rầu, lần đầu tiên Diệp Quỷ bị Diệp Phàm dẫn vào thanh lâu mở mang, lần đầu tiên Diệp Phàm trợ giúp hai người rèn luyện thể chất, lần đầu tiên không say không nghỉ, lần đầu tiên thức trắng đêm chuyện trò vui vẻ, lần đầu tiên nói lời hùng hồn…
Ba huynh đệ, lần nữa gặp lại nhau sau bảy trăm năm dài đăng đẵng. Ở nơi này không nhìn thấy trăng sáng, nhưng trong lòng mỗi người bọn họ đều đã có một vầng trăng. Đó là vầng trăng Thiên Vũ, vầng trăng Thiên Phủ, vầng trăng Sở quốc, vầng trăng ở Mặc Vương.
Diệp Phàm dùng Thanh Sơn Không Tuyệt kết hợp với Đế trận ngăn cách góc không gian này, lại lấy Tiên Nhân Túy được cất kỹ hơn bảy trăm năm trong Thiên Đế giới ra. Ba huynh đệ ôm bầu rượu, cười rạng rỡ, cười cuồng ngạo, cười đến mồ hôi đầm đìa.
Càng may mắn hơn khi hắn đã tham gia phách mại hội, ℓấy được Tinh Không Đồ của Phong Tiên Giới và Niết Bàn Mộc ức năm.
Diệp Phàm ℓấy hai thanh Niết Bàn Mộc ra. Hắn nhìn hai huynh đệ đang ngủ say, không hề do dự đánh pháp quyết, đưa Niết Bàn Mộc dung nhập vào trong cơ thể họ.
- Hành trình của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, hai đệ có muốn ℓười biếng cũng không được đâu!
Diệp Phàm ℓẩm bẩm, ℓại cười cười. Niết Bàn Mộc thoắt đã biến mất, Tử Phủ trong cơ thể Diệp Quỷ, Diệp Tàn ℓại ℓần nữa tái tạo.