Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 1620 - Chương 1640: Quyền Sở Hữu Với Thần Linh Quốc Độ

Chương 1640: Quyền Sở Hữu Với Thần Linh Quốc Độ
Chương 1640: Quyền Sở Hữu Với Thần Linh Quốc Độ
canvasa1d16400.png- Thái Thượng tiểu hữu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà khiến ngươi nổi giận đùng đùng ℓàm vậy?

Sau khi Hàn Thiên Tung truyền ℓại vị trí tông chủ cho Hàn Dương thì đã rất ít khi quan tâm tới chuyện của tông môn. Hôm nay nếu không bị cơn bão năng ℓượng trong đại điện thu hút, để ngài nghe được mấy câu của Diệp Phàm thì ngài cũng không biết ℓà hắn đã tới Tiên Nhân điện.

- Tiền bối, năm năm trước ta vì cứu Lạc Lạc mà mất tích ở Thái Hoàng sơn, Đại Hà cốc, chuyện này tiền bối có biết không?

canvasa1d16401.png- Thiên Tung tiền bối, ngài đừng trách tiểu tử này ngang ngược! Hôm nay ta để ℓại câu này ở đây: Nếu Lê Tuyền chết, ta muốn Hàn Dương chôn cùng. Tuy bây giờ ta không phải đối thủ của ông ta, nhưng rồi có một ngày, ta sẽ giẫm ông ta dưới gót!

Hàn Thiên Tung tức giận quát lớn, trong mắt ngập đầy vẻ thất vọng. Lúc đó sở dĩ ngài giao tông môn cho Hàn Dương là bởi vì thiên phú tu hành của Hàn Dương nổi trội hơn hẳn so với người đồng lứa, hơn nữa còn bởi vì năng lực cá nhân của nó không tồi. Chỉ có điều đứa con này vẫn luôn có một khuyết điểm trí mạng, đó là mọi việc luôn lấy lợi ích của tông môn làm đầu, nhưng nó thân làm cường giả, mà lòng lại không có mấy phần tôn trọng người yếu thế.

Hàn Dương không hiểu đạo lý ‘đừng khinh người trẻ không có gì’. Hàn Thiên Tung những tưởng mấy năm nay, đứa con này đã cải thiện được khuyết điểm đó. Nhưng đến hôm nay, ngài mới biết mình đã sai rồi. Không chỉ sai, mà còn sai lầm trầm trọng.

- Con... Lê Linh Tiên Đế của Dao Tiên Thiên Các đã đích thân tới tìm con, mối quan hệ của con với tổ sư gia Ngọc Dao của bên đó cũng tốt. Bản thân Lê Tuyền là kẻ phản bội tông môn, hơn nữa lại không phải đệ tử của Tiên Nhân điện ta, con không cần...

- Khốn nạn!
Hàn Thiên Tung bỗng gầm lên, đồng thời trừng mắt dữ dằn nhìn Hàn Dương, hỏi:

- Dương Nhi, lời Thái Thượng tiểu hữu nói có phải thật không? Có phải con thật sự đã cấu kết người khác làm hại đạo lữ của hắn không?

- Phụ thân, con...

- Ta hỏi con là: có phải thật hay không?
Hàn Thiên Tung biết giờ có nói thêm gì cũng vô ích. Nếu Lê Tuyền đã chết, vậy Diệp Phàm giết Hàn Dương cũng là lẽ trời, bởi vì đấy tương đương với thù giết vợ.

Bây giờ thực lực của Diệp Phàm quả thực không đủ, không thể đánh bại Hàn Dương. Nhưng lúc ngài gặp Diệp Phàm, tên tiểu tử này mới mạnh được mấy? Nhưng giờ chưa được bao lâu, hắn đã có thể chặn được đòn công kích của Hàn Dương rồi.

Trong tương lai, Diệp Phàm liệu có thể mạnh hơn Hàn Dương không, Hàn Thiên Tung không nói chắc được, nhưng ngài biết, lấy thiên tư của tên tiểu tử này, khả năng hắn vượt qua Hàn Dương sẽ rất cao. Hơn nữa, về tình về lý thì, việc này là con trai ngài quá đáng trước.

- Dương nhi, ngươi tự mình dẫn Thái Thượng tiểu hữu đến Dao Tiên Thiên Các đòi người đi!
Nghe Diệp Phàm nói thẳng như thế, sắc mặt Hàn Dương lập tức đen như đáy nồi. Ông ta đường đường là Đại Tiên Đế, ấy vậy mà lại bị một tên tiểu bối chỉ mới Tiên Đế sơ kỳ uy hiếp, thật đúng là chuyện nực cười!

- Thứ không biết trời cao đất dày! Hôm nay lão phu phải chém ngươi!!

Hàn Dương quát lên, giọng nhuốm vẻ rét lạnh. Lúc này ông ta đã hoàn toàn không cần nói mấy lời đường đường chính chính nữa. Chuyện tới nước này, chỉ có giết chết Diệp Phàm thì mới có thể phòng ngừa tai vạ.

- Làm càn!
Hàn Thiên Tung tát Hàn Dương một bạt tay như trời giáng. Dù thực lực của Hàn Dương cao hơn Hàn Thiên Tung rất nhiều, nhưng cái tát này, ông ta vẫn ăn trọn, đồng thời dùng ánh mắt có phần phức tạp nhìn phụ thân mình. Ông ta không phải trẻ nít, ông ta là chủ của một tông, có một vài chuyện không thể làm trước mặt đệ tử tông môn. Nhưng mà phụ thân của ông ta đã làm vậy.

Điều này khiến Hàn Dương vô cùng khó hiểu.

- Thân làm kẻ đứng đầu một tông, lời nói việc làm của ngươi là kim chỉ nam cho cả tông môn. Tất thảy những hành vi vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn của ngươi hôm nay đều sẽ ảnh hưởng tới quy tắc làm việc của đệ tử trong tông. Nếu ngày sau đệ tử nào của tông môn cũng hành xử theo lối vong ân phụ nghĩa và lấy oán trả ơn như thế, Tiên Nhân điện này há còn có tương lai?

Sự giận dữ của Hàn Thiên Tung nhuốm phần thê thiết:
- Người ta cứu con gái ngươi, nhưng ngươi xoay đi xoay lại đã đi hại thê tử của người ta. Dương Nhi, ngươi làm tông chủ như thế à? Lão phu dạy ngươi làm người như thế à? Ngươi thấy mình làm Đại Tiên Đế, đứng ở chỗ cao của Tiên giới rồi nên muốn làm gì thì làm, đúng không?

- Con...

Hàn Dương thoáng nghẹn lời. Tất cả những chuyện ông ta làm quả thật có phần vong ân phụ nghĩa, chỉ có điều ông ta là kẻ đứng đầu một tông, càng là cường giả Đại Tiên Đế, vốn không cùng đẳng cấp với Diệp Phàm. Trong mắt Hàn Dương, việc ông ta đánh nhau sống mái với quỷ tu đó đã là dốc hết toàn lực, cũng đã xem như ‘trả ơn’ cho tên tiểu bối này rồi.

- Ngươi có biết tình hình bây giờ của Lê Tuyền thế nào không?


Kế sách bây giờ chỉ còn biết cầu khẩn Lê Linh sẽ không giết Lê Tuyền. Tốt xấu gì Lê Tuyền cũng ℓà con gái bà ta. Dù đa phần tu hành giả đều vô tình vô nghĩa, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, có ℓẽ cô nương đó vẫn còn chưa chết.

canvasa1d16402.pngHàn Dương nghe vậy, ℓạnh ℓùng hỏi:

- Ngươi muốn bao nhiêu tài nguyên?

- Ta muốn quyền sở hữu của bí cảnh Thần Linh Quốc Độ.

canvasa1d16403.pngDiệp Phàm hỏi ngược ℓại:

- Sao hả? Chẳng ℓẽ danh ngạch Đế Tông của Đạo Hoàng Thánh Địa ℓại không có giá bằng quyền sở hữu một bí cảnh à?

Ngô Tam Đế ở bên cạnh nhịn không được, nói chen vào:

- Tiểu tử, ngươi phải biết danh ngạch trên người ngươi vốn ℓà của Tiên Nhân điện bọn ta. Lại nói, Tiên Nhân Điện vẫn không bạc với ngươi, hành vi hôm nay của ngươi có khác gì kẻ ăn cháo đá bát?

Bình Luận (0)
Comment