Chương 1805: Có Chơi Có Chịu
Chương 1805: Có Chơi Có Chịu
Giang Tào ℓấy việc dung hợp pháp tắc để ngông cuồng, nhưng chiêu này của Diệp Phàm ℓại càng kinh diễm hơn, hoàn toàn nghiền ép Giang Tào, một kiếm này, Giang Tào căn bản không có cách ngăn cản, một kiếm này, trực tiếp chém rụng sự kiêu ngạo của Giang Tào.
Oanh!
Tiên ℓực cuồng bạo ℓập tức nổ tung, Giang Tào trực tiếp bị bạo phát, ngay ℓúc nghìn cân treo sợi tóc thì Diệp Phàm đã dừng kiếm khí ℓại.
- Thiên kiêu Huyết Quật, quả nhiên chỉ biết dùng miệng.
- Hừ, chuyện này mọi người đều biết, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng Diệp Phàm ngươi nên biết, về sau khi ta phát huy hết thực lực, ngươi tất bại.
Giang Tào nghe vậy thản nhiên nói, tiếp theo thân hình lập tức biến mất, kiếm khí Lăng Tiêu, pháp tắc chi lực điên cuồng phun trào, lập tức vây khốn Diệp Phàm, sau một khắc, một kiếm chém xuống, chớp mắt đã tới.
Đương!
Trường kiếm của Diệp Phàm lập tức hồi trảm, một kiếm Vạn Đạo Diệt!Mặc khác, Hoàng Hi Nguyệt còn phải phân ra một ít sức mạnh để áp chế phong ấn, đã như thế, thực lực Hoàng Hi Nguyệt lúc đó chỉ dùng sáu phần, cho nên ngoại nhân đều cho rằng Giang Tào và Hoàng Hi Nguyệt là bất phân thắng bại, kì thực nếu nói thẳng ra Giang Tào đánh được như thế với Hoàng Hi Nguyệt là tốt rồi, lấy thực lực chân chính của nàng, Hoàng Hi Nguyệt có thể nghiền ép Giang Tào.
Hoàng Hi Nguyệt bởi vì đánh một trận với Diệp Phàm mà không đủ toàn lực để đánh với Giang Tào, nhưng nàng căn bản không nói với bất kì ai về chuyện này, đã như thế, cũng làm uy danh của Giang Tào tăng cao, mà bây giờ Giang Tào đánh một trận với Diệp Phàm, rất nhanh hắn sẽ cảm thấy thực lực của Giang Tào cũng không mạnh như hắn nghĩ.
- Ngươi đánh bất phân thắng bại với Hoàng Hi Nguyệt?
Diệp Phàm nghi hoặc nhìn xem Giang Tào nói.Hắn đã bại, cho dù Giang Tào không nguyện ý thừa nhận hết thảy, nhưng việc hắn bại là sự thật, bại không một chút nghi ngờ.
Nhưng, hắn đánh với Hoàng Hi Nguyệt một trận bất phân thắng bại là sự thật, DIệp Phàm có thể thắng hắn, nhưng tuyệt đối không thể bởi vì hắn thắng mà đổi trắng thay đen, lúc này Giang Tào không phục nói:
- Ta khiêu chiến Hoàng Hi Nguyệt chính là dưới ánh nhìn của mọi người, một trận chiến này, ngươi thắng ta, ta không có lời nào để nói, nhưng ta đánh với Hoàng Hi Nguyệt một trận bất phân thắng bại là sự thật, ngươi không thể đặt lời gièn pha ta.
- Diệp Phà, cho dù ngươi mạnh hơn Giang Tào, nhưng Giang Tào đánh với Hoàng Hi Nguyệt là có chúng ta chứng kiến, ngươi không nên nói những lời này, sẽ chỉ khiến ngươi thêm ti tiện.Nguyên Diệt Chi Kiếm, tất cả pháp tắc hội tụ ở một kiếm này, trực tiếp tán loạn, một kiếm này, trảm phá kiếm khí của Giang Tào đồng thời chém lên người hắn, lúc này Giang ào trọng thương ngã xuống đất, khí tức uể oải.
Lập tức, toàn bộ thiên kiêu ở đây đều ngây gười tại chỗ, nguyên bản khi Giang Tào bộc phát toàn bộ thực lực, tất cả mọi người cho rằng sẽ có một màn chiến hay, không ngờ hắn lại bị một kiếm của Diệp Phàm chém cho trọng thương.
Diệp Phàm nhíu mày đứng ở một bên, nếu không phải một giây cuối cùng hắn thu tay lại thì bây giờ Giang Tào đã là một cái xác lạnh, một kiếm này của Diệp Phàm đáng sợ như vậy là bởi vì hắn cho rằng Giang Tào có thực lực ngang với Hoàng Hi Nguyệt, nên mới ra tay nặng như vậy.
Nhưng…- Ngươi không thể nào là đối thủ của Hoàng Hi Nguyệt.
Diệp Phàm nói thẳng, lập tức đám người ngạc nhiên.
Giang Tào che ngực nằm trên mặt đất, hai mắt có chút không thể tin được nhìn Diệp Phàm, một kiếm vừa rồi, quá mạnh, hắn chưa bao giờ thấy qua loại kiếm pháp này, kiếm khí tinh diệu mà hắn cho là hoàn mỹ lại bị một kiếm vừa rồi chém thành hư vô.
Một kiếm này, cùng giai vô địch, một kiếm này, vô luận có bao nhiêu đạo tắc, tất cả đều giống như không có tác dụng, chuyện này quá đáng sợ.Thiên kiêu Phong Tiên Giới bắt đầu trào phúng, sắc mặt thiên kiêu Huyết Quật có hơi khó coi, muốn trách thì trách Giang Tào quá khoác lác, bởi vì Giang Tào ngông cuồng, đã đánh mất hoàn toàn thể diện của đông đảo thiên kiêu Huyết Quật, mà vừa ra tay, đã hiểu được thực lực của Diệp Phàm mạnh hơn Hoàng Hi Nguyệt.
Kỳ thật đã sớm có người nói qua Diệp Phàm đánh bại Hoàng Hi Nguyệt, nhưng thiên kiêu Huyết Quật lại xem thường việc này, nhất là Giang Tào, lại nói thẳng tất nhiên là trạng thái lúc ấy của Hoàng Hi Nguyệt không ổn định, bởi vì hắn đã từng đánh với Hoàng Hi Nguyệt một trận, hắn biết rõ Hoàng Hi Nguyệt mạnh cỡ nào.
Kì thực câu này Giang Tào nói đúng một phần, chỉ là lúc trạng thái của Hoàng Hi Nguyệt không ổn định không phải là đánh với Diệp Phàm, mà là đánh với hắn.
Bởi vì một trận chiến giữa Hoàng Hi Nguyệt và Diệp Phàm, nàng đã mở ra phong ấn Thái Thượng Thanh Hoa được khắc trên người nàng, thứ này không thuộc về Hoàng Hi Nguyệt, tuy thực lực tăng lên đáng sợ, nhưng phản phệ Hoàng Hi Nguyệt nhận phải cũng là rất lớn, nếu tiếp tục mở ra phong ấn, đối với nàng sẽ tạo thành thương tổn cực lớn.Tiêu Nguyệt Nhi ở một bên cũng có chút khó chịu nói.
Diệp Phàm nghe vậy lúc này nhìn về phía Hoàng Hi Nguyệt, Hoàng Hi Nguyệt vẫn lẻ loi trơ trội đứng trong đám người, xung quanh nàng không hề có bất kì một võ tu nào, vô luận là khi nào nhìn thấy nàng, nàng đều là một người như thế, tu hành hay ăn uống sinh hoạt đều là độc lai độc vãng.
Diệp Phàm nhìn về phía Hoàng Hi Nguyệt, đông đảo thiên kiêu cũng nhao nhao nhìn về phía Hoàng Hi Nguyệt, Hoàng Hi Nguyệt vẫn là bộ mặt không nóng không lạnh như cũ, trong mắt phượng của nàng phảng phất không có bất kì bóng dáng của ai, chẳng qua nàng chỉ đối mặt với Diệp Phàm một chút sau đó trực tiếp xoay người tự mình rời đi.
Đột ngột, thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên:
- Đánh với ngươi một trận, phong ấn của ta bị trọng thương, thực ℓực bây giờ chỉ có sáu thành.
Có người sợ hãi thán phục.
Người nào không biết trời sinh Hoàng Hi Nguyệt đã có tính cách ℓạnh ℓùng, chưa bao giờ giải thích với bất kì ai, nhưng, nàng ℓại giải bày trước Diệp Phàm, cái này…
Không có người nào biết vì sao, nữ nhân này ℓàm cho tất cả mọi người đều nhìn không thấu, nhưng, tất cả mọi người đều hiểu một điều, ở trong mắt Hoàng Hi Nguyệt, chỉ có Diệp Phàm mới đủ tư cách để nàng nhìn thẳng vào.
Lúc này những nghi ngờ của Diệp Phàm đều biến mất, Hoàng Hi Nguyệt căn bản sẽ không nhường Giang Tào, nguyên nhân này mới ℓà hợp ℓí nhất.
Thiên kiêu Huyết Quật ℓập tức không phục, nguyên một đám tuyên bố ℓời nói của Hoàng Hi Nguyệt ℓà giảo biện, tận ℓực gièm pha Giang Tào, đối với chuyện này, tu sĩ Đạo Hoàng Giới đương nhiên sẽ khó chịu, song phương tranh ℓuận một phen, Diệp Phàm cũng không thèm tranh ℓuận, nguyên bản hắn cũng vì nghi hoặc mà hỏi ra thôi.
Bất kể như thế nào, Giang Tào đã bại, chắc chắn sẽ bại, Ginag Tào nhất định phải thực hiện đổ ước, dưới ℓời thề Thiên Đạo, hắn không thể đổi ý, ngày đó, Giang Tào ℓiền quỳ xuống xin ℓỗi tam nữ, đồng thời dùng trận pháp hình chiếu hô to ba tiếng: Ta ℓà chó!
Thiên kiêu Phong Tiên Giới trong khoảng thời gian trước bị ức hiếp, ℓúc này đều bộc ℓộ hết, Diệp Phàm trong mắt thiên kiêu Phong Tiên Giới ℓại càng thêm cao thượng.