Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 1808 - Chương 1808: Khiến Hoàng Hi Nguyệt Chủ Động Xuất Thủ

Chương 1808: Khiến Hoàng Hi Nguyệt Chủ Động Xuất Thủ
Chương 1808: Khiến Hoàng Hi Nguyệt Chủ Động Xuất Thủ
canvasa1e18080.pngDiệp Phàm cũng không cố ý kích thích hắn từ đó ảnh hưởng đạo tâm của hắn, ℓời Diệp Phàm nói ℓà sự thật, hắn không phải đối thử của Hoàng Hi Nguyệt, có vẻ như Hoàng Hi Nguyệt thực sự đã sử dụng một con át chủ bài quá ℓợi hại để chống ℓại Diệp Phàm, sức mạnh của Diệp Phàm đã bị tổn hại.

Nghĩ tới đây, Giang Tào có chút ngồi không yên, hắn đã bại triệt để như vậy, nếu ℓại thua trận với Hoàng Hi Nguyệt, hắn thật sự sẽ không còn gì, thậm chí còn mất mạng. 

Tay nắm chặt nắm đấm, Giang Tào cố nén hoảng ℓoạn, nhìn về phía Ngô Tử Khuynh nói: 

canvasa1e18081.pngCàng xuất hiện người như vậy, càng cho thấy Diệp Phàm ưu tú, Ngô Tử Khuynh hơi cảm thán, ngoài những chuyện khác, nàng đơn thuần đối với nam nhân thưởng thức, nàng xác thực phi thường thưởng thức Diệp Phàm, ℓoại người như Giang Tào này, nàng căn bản không để vào mắt, bất quá ngu xuẩn cũng có điểm tốt, người ngu mới dễ kiểm soát.

Thật ra khi đứng ở góc độ của Giang Tào mà nói, rất nhiều người sẽ lựa chọn giống như Giang Tào mà thôi, thua trận đánh cược với Hàn Lạc, hắn muốn chiến với Diệp Phàm để lấy lại mặt mũi, loại ý nghĩ này không có sai, sau khi thua trận khi đánh với Diệp Phàm, hắn tinh tường nhìn ra mau thuẫn giữa hắn và Hoàng Hi Nguyệt, kịp thời phóng đại cái mâu thuẫn này, từ đó làm giảm tác động của việc đặt cược, cái này cũng không có vấn đề.

Vấn đề lớn nhất ở chỗ Giang Tào không có thực sự hiểu rõ đối thủ của mình cường đại, hắn quá bảo thủ, quá kiêu ngạo,nếu nhìn dưới hoàn cảnh của hắn mà suy nghĩ thì hắn có tu vi Đại Tiên Đế tầng thứ nhất, tại Đại Tiên Đế trong tầng thứ nhất đã tung hoành vô địch, lúc này đối chiến với một Tiên Đế hậu kỳ, ngươi chẳng lẽ sẽ cảm thấy mình không bằng người sao?

Ai lại nghĩ đến trường hợp như thế, cho nên dù Giang Tào không suy nghĩ như Ngô Tử Khuynh, Diệp Phàm và đám người khác, nhưng hắn cũng không phải ngu xuẩn, chỉ là vạn sự trên thế gian này, lấy thành bại luận anh hùng, rất nhiều chuyện, thế nhân chỉ nhìn kết quả, không xem qua trình.

- Tại hạ người chủ sự của Thiên Nhãn lâu tước, ngươi có thể gọi ta là lâu tước.
Ngô Tử Khuynh đơn giản nói:

- Ta tin tưởng sau khi Giang đạo hữu xem hết những cản này, đã có ý nghĩ của mình.

- Không sai, Hoàng Hi Nguyệt, rất mạnh!

Giang Tào nói thẳng, Ngô Tử Khuynh chủ động tìm hắn, tất nhiên là muốn giúp hắn ứng phó Hoàng Hi Nguyệt, lúc này cũng không cần phải vòng qua vòng lại.
- Ngươi muốn ra tay từ ai? Ta khuyên ngươi bỏ đi cái suy nghĩ này đi, cho dù ngươi giết cha mẹ ruột của nàng, cũng căn bản vô dụng, quan hệ của nàng với người nhà cũng không tốt, mặt khác, ngươi cũng giết không nổi cha mẹ của nàng.

Ngô Tử Khuynh trực tiếp lắc đầu nói: 

- Muốn Hoàng Hi Nguyệt chủ động xuất thủ, chỉ có một cái biện pháp, giết người này.

Vừa nói, Ngô Tử Khuynh đánh ra một cái hình ảnh, đây là một nữ tử, nữ tử thoạt nhìn đã đi vào trung niên, mặc dù coi như dáng điệu không tệ, bất quá cặp mắt kia đã có chút đục ngầu, hiển nhiên tư chất cũng không tốt, hơn nữa rất có thể khi ở phàm nhân tu hành, đến khi gần kết thức tuổi thọ của phàm nhân bị người dùng rất nhiều tài nguyên mạnh mẽ biến thành tiên nhân.
- Hoàng Hi Nguyệt so với chúng ta tưởng tượng cường đại hơn nhiều, Giang đạo hữu đánh với nàng một trận, thua không nghi ngờ, nhưng Giang đạo hữu chiến đấu với Hoàng Hi Nguyệt của hiện tại, ha ha, Hoàng Hi Nguyệt có thể không phải là đối thủ của Giang đạo hữu.

Ngô Tử Khuynh có ý riêng nói.

- Nhưng khi ta khiêu chiến Hoàng Hi Nguyệt đã nói sẽ chờ nàng khôi phục lại thực lực đỉnh phong . . .

Giang Tào có chút ảo não, ai biết thực lực của Hoàng Hi Nguyệt vậy mà thật sự bị phong ấn, Diệp Phàm là một tồn tại Thiên Đạo không thể chứa chấp mới Tiên Đế hậu kỳ đã đáng sợ như vậy, lại còn Hoàng Hi Nguyệt Tiên Đế viên mãn, thế giới này làm sao vậy? Điên rồi sao?
Đừng nói Giang Tào hắn không tin cái tà này, nếu không có tận mắt nhìn thấy, đổi thành bất kỳ một cái nào tu sĩ đều không tin cái tà này.

Giang Tào không phải không biết tin tức Hoàng Hi Nguyệt và Diệp Phàm là thiên mệnh chi nhân, nhưng thứ thiên mệnh này, đối với đẳng cấp thiên kiêu mà nói, thật sự không phục.

- Ha ha ha, nếu Hoàng Hi Nguyệt không nhịn được ra tay với ngươi thì sao? Vậy coi như không phải ngươi trái với quy tắc.

Ngô Tử Khuynh nghe vậy không khỏi lộ ra vẻ tươi cười nói.
- Ngươi là nói . . .

Giang Tào nghe vậy hai mắt có chút sáng lên, hắn hiểu ý nghĩ của Ngô Tử Khuynh, nghĩ biện pháp khiến cho Hoàng Hi Nguyệt khi chưa kịp khôi phục ra tay với hắn, đến lúc đó chỉ cần hắn thắng, Hoàng Hi Nguyệt chính là dục nô của, vô luận thực lực của Hoàng Hi Nguyệt mạnh cỡ nào, dưới lời thề của Thiên Đạo, nàng sẽ không có bất kỳ biện pháp nào.

Cho đến lúc đó, hắn thắng Hoàng Hi Nguyệt chính là sự thật, vô luận Hoàng Hi Nguyệt nói thế nào, Diệp Phàm nói thế nào, sự thật bày ở trước mặt, mọi người đều có thể thấy.

Loại hành vi này phi thường ti tiện, có điều Giang Tào hắn cho tới bây giờ cũng không phải là chính nhân quân tử.
Nhưng Hoàng Hi Nguyệt cũng không phải người ngu, chuyện này liên quan đến vấn đề nàng trở thành dục nô, một vài lời kích thích thì chẳng làm được trò chống gì, hơn nữa khi hắn chơi chiêu khích tướng bằng mấy lời này mọi người cũng sẽ nhìn ra là hắn cố ý, đến lúc đó lại thành hắn đang bôi đen bản thân.

Với tính cách của Hoàng Hi Nguyệt, có vẻ như thật sự không có biện pháp dẫn dụ nàng xuất thủ, từ người nhà nàng xuất thủ?

Nghĩ tới đây, Giang Tào nhìn về phía Ngô Tử Khuynh nói: 

- Quan hệ của Hoàng Hi Nguyệt và người nhà của nàng ta như thế nào?


- Người này?

- Không sai, chính ℓà người này, nếu như nói trên cái thế giới này còn có người Hoàng Hi Nguyệt quan tâm, chính ℓà tên ℓão phụ này, còn có một người chính ℓà Hàn Lạc Lạc, Hàn Lạc Lạc ngươi giết không nổi, bên trong Đạo Hoàng Thánh Địa cũng không thể tùy ý giết người, mặt khác, ngươi giết Hàn Lạc Lạc, Diệp Phàm tất nhiên sẽ giết ngươi.

Ngô Tử Khuynh nói thẳng:

- Nhưng người này, ngươi có thể giết, bên người nàng chỉ có mấy tên Tiên Đế bảo hộ, đối với ngươi mà nói, căn bản không có khó khăn gì.

Bình Luận (0)
Comment