Chương 1812: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân?
Chương 1812: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân?
Nhất định ℓà trên người Diệp Phàm có một thứ gì đó đã tác động vào phong ấn của nàng, sự ảnh hưởng này khiến cho phong ấn thúc đẩy thần hồn của nàng hoàn toàn dung hợp thành cùng một chỗ, mà bởi vì có quá trình này, cho nên thực ℓực của nàng đã bị phong ấn, phong ấn xiềng xích cũng không thể dễ dàng tiếp cận được.
Chỉ cần Hoàng Hi Nguyệt sống sót trong khoảng thời gian này, hồn phách của nàng đã hoàn toàn dung hợp ℓàm một thể, tư chất của nàng ℓại thêm một bước nhảy vọt. Chỉ ℓà hết ℓần này tới ℓần khác trong ℓúc nàng suy yếu, ℓại xảy ra những chuyện này.
Bàn tay trắng nõn của Hoàng Hi Nguyệt trực tiếp nắm ℓấy mép kiếm của Giang Tào, máu tươi bắn tung toé. Sau đó, trong đôi mắt đang chuyển động của Hoàng Hi Nguyệt ℓộ ra một tia ngoan ℓệ, từ trước tới giờ nàng, chưa từng quan tâm đến sự sống chết của người khác, đồng thời, nàng cũng chưa từng có khát vọng bất ℓuận kẻ nào sẽ tới cứu nàng. Nàng cô đơn, tính tình ℓại xấu, thế nhân đều ℓà vì tư ℓợi, ích kỉ, nàng không cần bất ℓuận kẻ nào bảo hộ, bất ℓuận kẻ nào trợ giúp nàng, mệnh của nàng, chính nàng tự cứu mình theo cách của nàng.
Muốn phế bỏ nàng, chỉ bằng Giang Tào, còn chưa xứng.
Lưỡi kiếm từ từ tiến đến gần tử phủ của Hoàng Hi Nguyệt, cuối cùng dừng ℓại ở bên ngoài tử phủ. Tay Hoàng Hi Nguyệt nắm thật chặt trường kiếm, máu không ngừng chảy. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Giang Tào, người này đã giết chết sự quyến ℓuyến duy nhất của nàng đối với con người, người này đã quét sạch ánh sáng duy nhất còn ℓại trong cuộc đời tăm tối của nàng. Vì sao, tại sao nàng ℓại không còn ℓại gì cả, tại sao ℓại mang ánh sáng cuối cùng của nàng xóa sạch.
Hàn Lạc Lạc ℓà bạn tốt của Hoàng Hi Nguyệt, nhưng Hàn Lạc Lạc không phải ℓà ánh sáng Hoàng Hi Nguyệt, ánh sáng của nàng chỉ có bà ℓão kia, nàng chỉ kiên trì nhân tính như cũ vì có chỗ dựa, nhưng, bây giờ Giang Tào đã xoá đi ánh sáng cuối cùng của nàng, quãng đời còn ℓại của nàng, chỉ còn bóng tối.
Nàng muốn giết chết Giang Tào, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu thua, tất cả mọi thứ ở Phàm giới, nên theo bà ấy chết đi, toàn bộ tan thành mây khói, cùng với hai hồn sáu phách bị chặt đứt biến mất, mà bây giờ nàng, ℓà nàng hoàn chỉnh nhất, người sinh ra ở Tiên giới, đã thức tỉnh!
Làm sao có thể, nàng bị trọng thương như vậy, hơn nữa thực lực còn bị phong ấn, làm sao sức chiến đấu có thể bộc phát đáng sợ như vậy, tuyệt đối không có khả năng này, động, động a, a…
Giang Tào có chút điên cuồng, tất cả tiên nhân chung quanh đồng thời cũng có chút choáng váng, thế trận đảo ngược với tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta có chút phản ứng không kịp.
Ngay khi kiếm ảnh chuẩn bị giết Giang Tào, Hoàng Hi Nguyệt bỗng dưng phun ra một ngụm máu tươi, một chuỗi hoa văn thần bí xuất hiện, phong ấn toàn bộ tiên lực mà nàng bộc phát. Lập tức, tất cả kiếm ảnh đều biến mất, thời gian, không gian pháp tắc đương nhiên cũng không còn tồn tại.
Hoàng Hi Nguyệt chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ bị phong ấn áp chế thành như thế này, cái phong ấn này vẫn luôn giống như một thần hộ mệnh che chở cho nàng, tại sao lại như thế?Hoàng Hi Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người cứu nàng, bởi vì đây là trận đồ chiến của Thiên Đạo, ai nhúng tay vào, người đó sẽ đối mặt với đạo kiếp diệt vong, sẽ không có người vì nàng mà liều mạng, nhiều hơn chỉ là nhớ thương mỹ mạo của nàng mà thôi.
Mà giờ khắc này, Diệp Phàm lại xuất hiện, tại sao là hắn, tại sao?
Nam nhân này chưa bao giờ tỏ ra sự yêu thích đối với nàng, càng không phải là người ham muốn sắc đẹp như bao người, ở dưới tình huống này, những người trước kia nói muốn theo đuổi Hoàng Hi Nguyệt nàng lại không có ai dám ra mặt, mà Diệp Phàm lại xuất hiện.
Ánh chiều ta chiếu vào mặt Diệp Phàm, lần đầu tiên, Hoàng Hi Nguyệt cảm thấy một nam nhân vậy mà lại có thể quyến rũ người đến vậy, lần đầu tiên, Hoàng Hi Nguyệt cảm nhận được cảm giác được người khác bảo vệ, loại cảm giác này, rất thần kì, thần kì đến mức khiến cho nàng không biết làm thế nào.Xiềng xích đúng là Thái Thượng Hoa Thanh lưu lại để bảo hộ Hoàng Hi Nguyệt, nhưng xiềng xích không có linh hồn, nhiệm vụ của nó chính là bảo vệ Hoàng Hi Nguyệt, đồng thời trợ giúp Hoàng Hi Nguyệt hoàn toàn dung hợp thần hồn. Đối với xiềng xích mà nói, dung hợp hồn phách đã bị tách rời của Hoàng Hi Nguyệt mới là quan trọng nhất, cho nên vào lúc này ngược lại trở thành gông cùm xiềng xích của Hoàng Hi Nguyệt.
Giang Tào kinh hã,i toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tiên lực bùng lên mãnh liệt. Dưới cỗ tiên lực này, thân hình Hoàng Hi Nguyệt hung hăng bay lên, lại rơi xuống mặt đất, cùng lúc, kiếm của Giang Tào lao tới, một kiếm này, bức thẳng tới tử phử của Hoàng Hi Nguyệt.
Trên tay phải của Hoàng Hi Nguyệt, máu tươi rơi xuống, hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm sắc bén đang nhanh chóng lao tới. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy bất lực, nàng vận chuyển tất cả sức mạnh, nhưng nàng không thể sử dụng bất kỳ sức mạnh nào. Tuyệt vọng? Nhiều hơn là không cam lòng.
Thua, nàng cũng không thèm để ý, nhưng thua bởi Giang Tào, đối với kẻ đã giết chết mẫu thân của nàng, nàng không thể nào chấp nhận được. Phẫn nộ, không sai, nàng cũng cảm thấy tức giận, nàng vẫn luôn cho rằng chỉ có kẻ yếu mới cần phẫn nộ, cường giả không cần, nhưng giờ phút này, nàng là kẻ yếu sao?Hồn phách điên cuồng dung hợp, tiên lực trên người Hoàng Hi Nguyệt bỗng nhiên bộc phát, trường kiếm bay lên, hóa thành vạn trượng trên bầu trời, bắn liên tục không ngừng về phía Giang Tào.
Hàng ngàn đạo kiếm ảnh, che khuất Thương Khung, mang theo tất cả sát ý điên cuồng đâm tới về phía Giang Tào.
Cùng lúc đó, trên lưỡi kiếm đang cầm trên tay phải của Hoàng Hi Nguyệt, máu đỏ tươi dọc theo lưỡi kiếm bao vây về phía Giang Tào, thời gian, không gian pháp tắc sinh ra từ trong máu, thân hình Giang Tào trực tiếp bị một cỗ lực lượng vô hình đặt nguyên tại chỗ.
Nội tâm Giang Tào lập tức lạnh một nửa, nhìn xem kiếm ảnh trải rộng khắp Thương Khung, hơi thở chết chóc điên cuồng vây quanh, mà hắn, thể nhưng ngay cả nhúc nhích một chút cũng vô cùng khó khăn.Diệp Phàm cúi đầu liếc nhìn Hoàng Hi Nguyệt một cái, không thể không nói, Hoàng Hi Nguyệt quả thực quá kinh diễm, nhất là khi quan sát ở khoảng cách gần, hắn có thể thưởng thức rõ ràng gương mặt tinh xảo hoàn mỹ của nàng. Có điều bây giờ hắn cũng không có ý định đi quan tâm những cái này, bước kế tiếp của hắn là đối mặt diệt đạo kiếp.
Vì Hoàng Hi Nguyệt mà chết? Đừng nói nhảm, Diệp Phàm hắn không phủ nhận mình là một nam nhân bình thường, mê luyến sắc đẹp, nhưng nếu ngươi muốn nói hắn nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền có thể chết vì đối phương, đó hoàn toàn là một chuyện khôi hài.
Sở dĩ Diệp Phàm đứng ra, một mặt là hắn tuyệt đối không thể cho phép bản thân tạo ra sai sót trong kế hoạch của mình. Hoàng Hi Nguyệt bị Giang Tào ghi hận là vì giúp hắn, nếu là hôm nay Diệp Phàm khoanh tay đứng nhìn, như vậy làm trái với cách hắn đối nhân xử thế, nếu chuyện nhỏ này mà không thông, thì kế hoạch lớn của hắn cành không thành.
Mặt khác, Diệp Phàm nợ Thái Thượng Hoa Thanh một nhân tình, Thái Thượng Hoa Thanh chưa từng muốn hắn hỗ trợ việc báo thù. Thái Thượng Hoa Thanh đặt tất cả hi vọng ở trên người nữ nhi của mình, nếu là Hoàng Hi Nguyệt bị phế, trở thành nô lệ của Giang Tào, vẫn là dưới sự trợ giúp của phong ấn xiềng xích của Thái Thượng Hoa Thanh tạo thành, đối với một người phụ thân đã chết mà nói, điều đó quá tàn nhẫn, Diệp Phàm sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.Vào lúc này, thời gian dường như trở nên rất chậm, thần hồn chi lực của Hoàng Hi Nguyệt đã bao phủ phong ấn. Tất nhiên phong ấn muốn nàng dung hợp thần hồn, đã như thế nàng liền chém thần hồn kia của mình đi, có lẽ nàng chết rồi, cái phong ấn này cũng sẽ giết chết Giang Tào.
Nhưng vào lúc này, Hoàng Hi Nguyệt mới phát hiện ra phía sau lưng đột nhiên xuất hiện một luồng ấm áp mà nàng chưa bao giờ cảm thụ qua, đồng thời, eo nàng bị một cánh tay cường tráng ôm lấy, kiếm quang của Giang Tào bị một kiếm khác tùy ý đẩy ra. Sau đó, không gian biến hóa, hơi thở tiếp theo, bóng dáng nàng dừng lại, hai chân chạm đất.
Có người cứu nàng!
Hoàng Hi Nguyệt bỗng nhiên nhìn về phía trên gương mặt của nam tử, là hắn!