Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 1821 - Chương 1821: Quan Hệ Phát Triển

Chương 1821: Quan Hệ Phát Triển
Chương 1821: Quan Hệ Phát Triển
canvasa1e18210.pngDiệp Phàm nghe vậy miễn cưỡng chống ℓên thân thể, với mắt nhìn của hắn đương nhiên biết nơi này ℓà khuê phòng của Hoàng Hi Nguyệt, ℓúc này tùy ý nói.

- Màu đen? Cái thế giới này, không phải ℓà màu đen sao, không ánh sáng, không có ấm áp, ta chỉ đặt màu đen ở mặt ngoài, mà cái thế giới này đặt cái màu đen ở dưới hư giả quang minh thôi.

Hoàng Hi Nguyệt đánh ra một đạo tiên quyết, giải thích đại khái tình huống của Diệp Phàm, biết rõ thương thế của Diệp Phàm khôi phục không ít, ℓúc này có chút thở dài một hơi nói.

canvasa1e18211.pngQuá khứ của Hoàng Hi Nguyệt ℓà hắc ám, nhưng nàng vẫn có nơi chống đỡ mà nơi ấy chính ℓà mẫu thân của nàng ở Phàm giới, nhưng bây giờ, nơi ấy đã không còn, Giang Tào vì muốn chọc giận Hoàng Hi Nguyệt, nên đến thi thể mẫu thân của nàng cũng không còn.

- Chuyện này nói rất dài dòng, ta là Võ tu của Thiên Vũ đại lục, Thiên Vũ đại lục có một tòa học phủ Chí Tôn học phủ, ta lúc ấy...

Chuyện Diệp Phàm tiến vào bên trong bí cảnh Chí Tôn học phủ, gặp Thái Thượng Hoa Thanh kể hết cho Hoàng Hi Nguyệt nghe.

Sau khi nói đến Đế Hồn hóa bất tử hóa thân, sau lưng Diệp Phàm xuất hiện bất tử hóa thân, Diệp Phàm nói tiếp: 

- Ban đầu ở Linh Tiên Mạc, ngươi phong ấn tất cả mọi người, thậm chí phong ấn cả bản thể của ta, nhưng ta Thân Ngoại Hóa Thân lại không có bị gì, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao?
- Ngươi cũng là người phi thăng?

Diệp Phàm lập tức có chút ngơ ra, đây quả thực là thiên phương dạ đàm.

- Ta cũng được tính là người Phàm giới, phong ấn trong cơ thể ta, ngươi nên được chứng kiến...

Hoàng Hi Nguyệt bắt đầu kể ra, Diệp Phàm ở một bên lẳng lặng nghe, từ trảm hồn nhập phàm thế đến nàng từ hài nhi lớn lên, thậm chí bao gồm cả nhưng gì Hoàng Đồng làm với nàng, đều từ chính miệng Hoàng Hi Nguyệt nói ra, Hoàng Hi Nguyệt nói xong vừa nói, hai mắt có chút ướt át, có lẽ cả đời này, nàng chưa từng yếu đuối như này, hai nghìn năm qua, nàng cũng chưa từng thẳng thắn nói hết chuyện của bản thân giống như ngày hôm nay.
Nàng rất muốn tìm một người dốc bầu tâm sự, dù sao nàng cũng là người không phải cục đá, Hoàng Hi Nguyệt cực kỳ kiên cường, nàng không để ý bất kỳ vật gì, cho nên nàng sẽ không nhận tổn thương, nhưng càng là người như vậy, đến khi bị  tổn thương càng đau hơn, đối với nàng mà nói, càng tàn khốc.

- Ta không phải Phượng Hoàng, quá khứ của ta, chỉ có hắc ám, nếu có sự tình mà khiến ta vui vẻ, có lẽ là khi ta tu hành ở Phàm giới, chỉ có điều khi ta dung hợp hồn phách, ta chém rụng Phàm gian chi hồn, quá nhiều điều tốt đẹp, ta đã quên mất, nhớ kỹ càng nhiều, chỉ có ghê tởm nhân tính.

Hoàng Hi Nguyệt dường như biến thành một con người hoàn toàn khác, lần đầu tiên nàng tâm sự với người khác mà không phải Hàn Lạc Lạc, Diệp Phàm vì nàng chống lại diệt đạo kiếp đã khiến nàng rất bất ngờ, trước đó nàng đối với nam nhân này không có bài xích, hơn nữa còn có một loại tín nhiệm không thể tả rõ cúng không nói rõ được, chí ít, nam nhân này vì nàng, suýt chút nữa đã mất mạng.

Không cần biết nguyên nhân là gì, cũng đủ để hắn chiến một vị trí nhất định trong tim Hoàng Hi Nguyệt.
- Rất xin lỗi, khiến ngươi nhớ lại những chuyện không muốn nhớ lại, ta hiểu nhận thức của ngươi với cái thế giới này, nhưng ngươi không nên quá cực đoan với cái thế giới này, chí ít, ta cứu ngươi, ta dùng mệnh cứu ngươi, nếu ai cũng như ngươi cho rằng thế giới này dơ bẩn như thế, ngươi cảm thấy, mục đích của ta là gì chứ?

Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra nụ cười ôn hòa nói:

- Ta cũng không thèm muốn sắc đẹp của ngươi, bởi vì nữ nhân của ta, không kém ngươi, ta cũng không thèm muốn thân thế của ngươi, Mạch Thượng Cung với ta nhất định là đối đầu nhau, lại càng không cần phải nói ta đơn thuần vì Đạo Tâm của mình, ta cảm thấy chờ sau khi ngươi bại, chỉ cần ta tìm cơ hội giết Giang Tào, Đạo Tâm của ta sẽ không bị ảnh hưởng.

- Đúng vậy,  vậy ngươi vì cái gì?
Diệp Phàm lập tức phát một lời thề Thiên Đạo, nhìn Hoàng Hi Nguyệt nói: 

- Ta đã dùng mệnh cứu ngươi, ngươi nên tin tưởng ta.

- Ngươi nói phụ thân ta là Thái Thượng Hoa Thanh, vậy ngươi lại là như thế nào quen biết phụ thân ta? Thái Thượng Hoa Thanh đã biến mất hơn hai nghìn năm.

Hoàng Hi Nguyệt nói thẳng.
Hoàng Hi Nguyệt nhìn Diệp Phàm, đây là một vấn đề mà nàng nghĩ mãi mà không ra, Diệp Phàm vì cái gì?

- Ta đã từng nói, ta thiếu phụ thân ngươi một cái nhân tình.

- Ngươi gạt ta.

- Ta không có lừa ngươi, Diệp Phàm ta dùng Thiên Đạo phát thệ, ta nói với ngươi, đều là sự thật.
Nàng cũng không phải vì muốn cho Diệp Phàm biết đáng thương như nào, nàng chỉ đơn thuần muốn phát tiết, nàng không phải vật chết, lại là người lạnh lùng, nàng cũng là người, mẫu thân đã chết, là một nỗi thống khổ không cách nào xóa đi đối với Hoàng Hi Nguyệt, loại thống khổ này giống như một dây dẫn nổ, khiến nàng bạo phát, phát hết ra tất cả những gì nàng kiềm chế.

Diệp Phàm lẳng lặng nghe, đời này của hắn, thấy qua quá nhiều người, cũng trải qua quá nhiều chuyện, chuyện của Hoàng Hi Nguyệt đối với hắn mà nói, cũng không phải là chuyện thê thảm nhất, nhưng nghe xong chuyện của Hoàng Hi Nguyệt, Diệp Phàm đã có thể lý giải vì sao Hoàng Hi Nguyệt bá đạo như vậy, lãnh khốc như vậy.

Thậm chí, Diệp Phàm cho rằng bây giờ Hoàng Hi Nguyệt có thể biến thành như vậy, đã là một kỳ tích, thủ đoạn của Hoàng Đồng với bất cứ người nào mà nói, cũng là ác mộng.

Giọng của Hoàng Hi Nguyệt dần dần thu nhỏ, có lẽ là phát tiết đủ rồi, có lẽ là nàng đã lấy lại tinh thần từ trong sự thất thố, nàng lau sạch nước mắt, lại trở về con người lạnh lùng xa cách với cả thế giới, chỉ có điều, rất rõ ràng, nàng ở trước mặt Diệp Phàm có một ít không biết làm sao, có lẽ là bởi vì Diệp Phàm đã biết quá nhiều, hoặc có lẽ là nàng cảm thấy mình biến thành một kẻ thất thố.


- Bản thể của ngươi cũng bị phong ấn?

canvasa1e18212.png- Ta cho rằng, ngươi vì muốn thể hiện sự cường đại, cố ý như thế.

- Ta có nhàm chán như vậy sao?

- Có!

- ...

Diệp Phàm ℓắc đầu, có ℓẽ ℓà Hoàng Hi Nguyệt đã tâm sự với Diệp Phàm cho nên giữa hai người nói chuyện phiếm ngược ℓại trở nên có chút tùy ý, Hoàng Hi Nguyệt ngoại trừ nói chuyện tùy ý với Hàn Lạc Lạc, Diệp Phàm ℓà người thứ hai, nhưng Diệp Phàm và Hàn Lạc Lạc không giống nhau, ℓoại cảm giác này, rất kỳ quái, khiến cho Hoàng Hi Nguyệt có một chút trầm ℓuân, nàng có chút ưa thích ℓoại cảm giác nhẹ nhõm này.

Bình Luận (0)
Comment