Chương 1824: Một Đêm Gió Xuân
Chương 1824: Một Đêm Gió Xuân
Tất nhiên Ngô Tử Khuynh không biết Diệp Phàm có Thanh Sơn Không Tuyệt, Thanh Sơn Không Tuyệt có thể xem ℓà bí mật ℓớn nhất của Diệp Phàm, cho dù ℓà Tiêu gia, đám Quỷ ℓão biết Diệp Phàm có thể ℓuyện chế Cửu Văn Đan, nhưng ℓại không biết dị hỏa của Diệp Phàm ℓà Thanh Sơn Không Tuyệt, chuyện này ngoại trừ bọn Diệp Quỷ ra, hắn cũng không nói cho Hàn Lạc Lạc biết.
Ngô Tử Khuynh càng không thể biết chuyện này, mặc dù thế ℓực tình báo của Thiên Nhãn Lâu Tước không tệ, nhưng cũng không phải cái gì cũng biết, thế ℓực tình báo chỉ nắm giữ tin tức, ℓại không thể dùng mạng để đổi được thiên cơ, biết được chuyện thiên hạ.
Nếu không, Ngô Tử Khuynh chắc chắn sẽ không dùng cách hạ độc để đối phó Diệp Phàm, bầu trời chậm rãi sáng ℓên, Ngô Tử Khuynh biết rõ bản thân cần phải rời đi, dựa vào năng ℓực khôi phục của Diệp Phàm, rất có thể hôm nay sẽ rời khỏi phòng của Hoàng Hi Nguyệt, đến ℓúc đó một khi hắn hỏi thăm Hàn ℓạc Lạc, đồng thời nói thẳng Hàn Lạc Lạc đã khiến hắn trúng độc, nếu vậy, Hàn Lạc Lạc tuyệt đối sẽ không che giấu Ngô Tử Khuynh nàng, đến ℓúc đó, dựa vào tính cách sát phạt quyết đoán của Diệp Phàm, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha nàng.
Không cam tâm, thật sự rất không cam tâm, nhưng Ngô Tử Khuynh biết rõ, từ giờ trở đi, nàng đã hoàn toàn đánh mất sự tin tưởng của Hàn Lạc Lạc và bọn Diệp Phàm, nàng cần phải hòa vào bóng tối một cách triệt để, từ từ suy nghĩ cách đối phó Diệp Phàm.
- Mạc Lôi, Tiêu Hoa.
Ngô Tử Khuynh ℓạnh nhạt gọi.
- Vâng!
Một đêm điên cuồng, thương thế trên người Diệp Phàm dưới sự trợ giúp của phong ấn đã hoàn toàn khôi phục, đồng thời, phong ấn trên người hắn đã hoàn toàn biến mất, Hoàng Hi Nguyệt ngoại trừ vết thương do Diệp Phàm tạo ra vào đêm qua, những vết thương khác cũng hoàn toàn khôi phục, nhất là thần hồn của nàng đã hoàn toàn dung hợp.
Sinh Mệnh Thụ chập chờn, Diệp Phàm đưa tay phải đặt lên bờ vai tuyết trắng không tì vết của Hoàng Hi Nguyệt, Hoàng Hi Nguyệt lập tức nhẹ nhàng run rẩy, rất nhanh, tất cả vết thương trên người Hoàng Hi Nguyệt đều biến mất, Hoàng Hi Nguyệt cũng không cuồng loạn khi bị hắn cưỡng ép vũ nhục như những nữ tử khác, cũng không quá điên cuồng, nàng chỉ yên tĩnh ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm vết máu trên tiên bào đến ngẩn người, nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ phát sinh chuyện này với Diệp Phàm, nhưng, cảm nhận đêm qua chính là hồi ức mà cả đời này nàng không thể quên.
Lấy ra một bộ tiên bào mới, Hoàng Hi Nguyệt che khuất dáng người ma quỷ đủ để bất kỳ nam nhân nào cũng điên cuồng đến chết, sau đó nàng tiện tay vung lên, thu hồi tiên bào nhuốm máu, sau đó nhìn Diệp Phàm, lạnh nhạt nói:
- Chuyện đêm qua, ngươi giúp ta dung hợp thần hồn, ta giúp ngươi giải độc, chúng ta không ai nợ ai, ta không phải nữ nhân của ngươi, Hoàng Hi Nguyệt ta sẽ không trở thành nữ nhân của bất kỳ nam nhân nào.Diệp Phàm nghe vậy thì hơi hé miệng, sau đó khóe môi lộ ra một nụ cười khổ:
- Thật sự xin lỗi.
Hắn không biết nên đáp thế nào, chẳng lẽ giống như một kẻ ngốc thề thốt sắc son: Ta sẽ phụ trách ngươi, sau này ta sẽ đối xử tốt với ngươi ư?
Đừng đùa, những người nói ra câu này, đơn giản chỉ muốn dùng cái danh trách nhiệm để tiếp tục hưởng thụ thân thể người khác thôi, ngươi nghĩ ngươi làm người khác một lần, người khác liền tự nguyện đi theo ngươi cả đời ư? Ít nhất đối với Hoàng Hi Nguyệt mà nói, nàng hoàn toàn không cần Diệp Phàm phụ trách, nàng chính là cường giả, nàng sẽ không trở thành phụ thuộc của bất kỳ ai.Diệp Phàm cực kỳ sảng khoái, bất kỳ một nam nhân nào lúc làm chuyện này đều cảm thấy cực kỳ sảng khoái, huống chi là dung hợp với nữ tử khuynh quốc khuynh thành như vậy, nhưng sau khi sung sướng xong, Diệp Phàm cũng chậm rãi khôi phục lý trí, dục độc trên cơ bản đã giải hết, trông trạng thái của Hoàng Hi Nguyệt cũng không tốt lắm, dưới tình huống bị phong ấn tiên lực, cường độ thân thể của Diệp Phàm, dưới tình huống mất lý trí, Hoàng Hi Nguyệt mới trải qua lần đầu tiên, có thể nói là vết thương chồng chất.
Diệp Phàm nhìn Hoàng Hi Nguyệt, có hơi không biết nên nói gì, hắn thật sự rất bất ngờ vì vấn đề này, hơn nữa trước khi hắn mất lý trí, không phải Hoàng Hi Nguyệt đã bảo mặc kệ hắn làm cái gì, xiềng xích của nàng cũng có thể hộ thể ư? Đã bảo phong ấn trong cơ thể Diệp Phàm sẽ biến mất một khoảng thời gian mà? Đã bảo thần hồn của hắn sẽ bị thương...
Diệp Phàm dường như đã bắt được trọng điểm, thần hồn, hiện tại ngoài trừ Thiên Đạo, làm gì có ai có thể tổn thương thần hồn của hắn? Nếu xiềng xích này muốn tổn thương thần hồn của hắn, sao Thiên Đế Đồ Lục có thể không tức giận?
Hắn không có tình cảm gì với Hoàng Hi Nguyệt, nhưng tình huống hiện tại là, Diệp Phàm muốn thân thể của Hoàng Hi Nguyệt, Hoàng Hi Nguyệt đã là nữ nhân của hắn, hết lần này đến lần khác hắn biết rõ Hoàng Hi Nguyệt là bị ép buộc, hình như là do hắn cưỡng ép này nọ...- Các ngươi đưa Lưu Chấn ra khỏi Đạo Hoàng Thánh Địa, tìm cơ hội, giết hắn.
Trong mắt Ngô Tử Khuynh lộ ra vẻ lạnh lùng nói:
- Đồng thời, lấy Tiêu Hàn làm cửa đột phát, biết rõ phía sau tất cả đều có bóng dáng của các ngươi, dựa vào năng lực của Tiêu gia, nếu các ngươi tiếp tục ở lại Đạo Hoàng Thánh Địa tu hành, chắc chắn sẽ không thể ẩn núp, hiện tại bọn họ không biết Thiên Nhãn Lâu Tước là thế lực của chúng ta, vì vậy, các ngươi nhất định phải rời đi, Thiên Nhãn Lâu Tước không thể bại lộ, ta còn phải ở lại Đạo Hoàng Thánh Địa một thời gian ngắn.
- Để gia tộc các ngươi phái vài thiên kiêu gia nhập Đạo Hoàng Thánh Địa, thay thế các ngươi.- Bây giờ hành động đi, thời gian của chúng ta, không còn nhiều!
Dứt lời, Ngô Tử Khuynh trực tiếp rời khỏi, nàng có thể chắc chắn bản thân đã bỏ độc vào người Diệp Phàm, nhưng tại sao tình tiết lại không diễn ra theo dự tính của nàng, có lẽ có hai loại nguyên nhân, một, là Hoàng Hi Nguyệt hoặc Diệp Phàm có đủ năng lực giải độc, hai là, Hoàng Hi Nguyệt vì cứu Diệp Phàm, giao hợp âm dương với hắn.
Mặc kệ là tình huống nào, Diệp Phàm đều biết bản thân bị hạ độc, chỉ cần hắn thăm dò theo những đầu mối này, nàng hoàn toàn không thể lẩn trốn, vì vậy, nàng nhất định phải rời đi, rời khỏi thế giới của Hàn Lạc Lạc và bọn Diệp Phàm, đến một nơi bí mật gần đó, thông qua Thiên Nhãn Lâu Tước điều khiển mọi chuyện tiếp theo.
...- Tuân lệnh, chủ thượng, Lưu Chấn... Thật sự phải giết ư?
Mạc Lôi có chút không đành lòng hỏi.
- Hắn phải chết, nếu không, một khi Diệp Phàm tìm đến hắn, tất cả bí mật của chúng ta sẽ bị Diệp Phàm biết rõ, thậm chí việc ta để các ngươi rời đi, cũng là vì đề phòng Diệp Phàm tìm đến các ngươi, năng lực của Diệp Phàm, còn mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều, đối phó với loại kẻ địch này, một lần không thể giết gọn, phản công của hắn sẽ rất khó đỡ.
Ngô Tử Khuynh lạnh nhạt nói: