Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 1836 - Chương 1836: Ta Muốn Thứ Gì Ta Sẽ Tự Lấy

Chương 1836: Ta Muốn Thứ Gì Ta Sẽ Tự Lấy
Chương 1836: Ta Muốn Thứ Gì Ta Sẽ Tự Lấy
canvasa1e18360.png- Ta đã hiểu, sư huynh, ngươi cứ yên tâm, chúng ta ở trong trận pháp chờ tin tức của sư huynh.

Bọn Giang Dung đáp, Diệp Phàm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tay phải vung ℓên, khởi động đại trận ẩn nấp.

Tại sao ℓại dùng trận bàn truyền âm, không phải có thể dùng tiên tinh truyền âm ư?

canvasa1e18361.pngĐương nhiên, Tiêu Hàn cũng đi theo, hắn muốn tìm Tiêu Hoa và Mạc Lôi để hỏi rõ ràng mọi thứ, nghe nói Diệp Phàm định đối phó với kẻ giật dây, hắn ℓiền chủ động muốn đến, Diệp Phàm chắc chắn sẽ không từ chối một cường giả Đại Tiên Đế nhất trọng muốn viện trợ.

Người kia chưa từng nói chuyện, một ông lão sau lưng hắn bước ra đáp, tu vi của người này chỉ có Tiên Đế hậu kỳ, nhưng lại nắm giữ vị trí chủ đạo bên trong các cường giả trước mắt, người này chính là Trận Pháp Sư mạnh nhất Thiên Nhãn Lâu Tước, có thể bố trí một đại trận cấp bậc Đại Tiên Đế không hoàn chỉnh.

- Nếu vậy, mỗi người các vị hãy quản lý chức vụ của mình đi.

Diệp Phàm gật đầu nói, sau đó phất tay ra hiệu bọn Diệp Quỷ chia ra đứng ở mỗi trận môn của đại trận, đại trận này ở trong mắt Diệp Phàm, cũng chỉ như vậy, quả nhiên giống như hắn dự đoán, Ngô Tử Khuynh đã đề phòng, trong trận môn của bọn Diệp Phàm đều ẩn giấu sát trận.

Sự mạnh mẽ về mặt trận pháp, Diệp Phàm cũng không biểu hiện trước mặt người khác quá nhiều, không ít người biết Diệp Phàm có tạo nghệ trận pháp không tệ, nhưng cũng không biết rõ tạo nghệ trận pháp của Diệp Phàm đã đến trình độ nào, chuyện này, cho dù Ngô Tử Khuynh cũng không biết rõ, nhưng con người cũng có khuyết điểm, Ngô Tử Khuynh không tin một người song tu pháp thể, đan thuật nghịch thiên, lại đạt được trình độ đáng sợ cỡ nào về mặt trận pháp.
Đồng thời, Đạo Đan Điện, hạ nhân Thiên Nhãn Lâu Tước thông qua Dương Cửu Nhi giao một thủy tinh truyền âm vào tay Bất Tử Pháp Thân của Diệp Phàm.

Mọi thứ đều thực hiện theo kế hoạch ban đầu, khoảng một tiếng sau, Hàn Lạc Lạc đã đến Hồn Cốt Hạp, trước mặt nàng, có một bóng dáng lả lướt thướt tha đang lẳng lặng đứng đấy, không phải Ngô Tử Khuynh thì là ai.

Đến nơi này, Ngô Tử Khuynh đã không sợ Diệp Phàm đến, bởi vì Hoàng Đồng và Phong Khinh Nhứ Mạch Thượng Cung đều đến đây.

Mặc dù Ngô Tử Khuynh tự tin mình có thể khám phá được kế sách của Diệp Phàm, nhưng người ta thường nói, thông minh sẽ bị thông minh hại, nếu nàng đoán sai, Liên Vân và Diệp Phàm hoàn toàn không bị đánh tráo, nàng tùy tiện ra tay với Liên Vân, chắc chắn Nguyệt Đao Môn sẽ không từ bỏ ý đồ, vì vậy nếu vở kịch này muốn tiếp diễn, Diệp Phàm không thể bại lộ, hoặc có lẽ trước khi nàng nắm chắc trăm phần trăm, nàng sẽ không động thủ.
Sử dụng Thần Huyễn Đan, rất nhanh, dáng vẻ của bọn bắt đầu thay đổi, Giang Dung, Giang Tòng và các đệ tử Nguyệt Đao Môn lại xuất hiện.

Nguyệt Đao Môn, Diệp Phàm dịch dung thành Liên Văn, Diệp Quỷ, Đại Lực, Tô Trọng, Diệp Tàn, Vương Cổ Vân và Tiêu Hàn dịch dung thành sáu người khác, bảy người mặc quần áo của Nguyệt Đao Môn, sau lưng đeo một thanh trường đao đỏ như máu, bước vào Hồn Cốt Hạp, Nguyệt Đao Môn, ngoại trừ Giang Tào chỉ dùng kiếm, những người khác gần như đều dùng đao, Giang Tào… Thích lập dị, không có nhiều vấn đề khi hắn dùng kiếm.

Chân đạp hư không, bọn họ kích xạ về phía Hồn Cốt Hạp, rất nhanh, cường giả Thiên Nhãn Lâu Tước đang chờ ở đó bước đến, chắp tay về phía Diệp Phàm:

- Liên Vân đạo hữu.
Thần cư đã liên kết với bên ngoài, vết thương của Đại Đế gần như đã khôi phục hoàn toàn, mặc kệ chỗ này có bao nhiêu trận pháp, có Đại Đế ở đây, đều là hư ảo.



Trên đường từ Đạo Hoàng Thánh Địa đến Hồn Cốt Hạp.

Hàn Lạc Lạc cả đường chạy như bay theo một nam tử, như Diệp Phàm dự đoán, Ngô Tử Khuynh chắc chắn sẽ không đích thân đến gặp Hàn Lạc Lạc, nàng tùy tiện sắp xếp một người, chỉ cần có thể khiến Hàn Lạc Lạc tin tưởng đó là người do Ngô Tử Khuynh phái đến, Hàn Lạc Lạc sẽ đi theo, đây chính là bệnh chung của những người trọng tình cảm, người, luôn luôn không thích thừa nhận hiện thực.
Thế nhưng Hoàng Đồng và Phong Khinh Nhứ đến lại mang đến niềm tin tất thắng cho Ngô Tử Khuynh, không tại sao cả, chỉ thực lực của Hoàng Đồng thôi, người này có thể trở thành Đại Đế Phong Tiên Giới quả nhiên có bản lãnh, lúc Đại Đế Phong Tiên Giới Thái Thượng Hoa Thanh mạnh nhất năm đó chính là Đại Tiên Đế tứ trọng, bây giờ Hoàng Đồng đã nhanh chóng đuổi kịp Thái Thượng Hoa Thanh, nhiều thì trăm năm, ít thì hai mươi năm, Hoàng Đồng sẽ bước vào Đại Tiên Đế tứ trọng.

Diệp Phàm, hắn còn có thể mời ai đến? Lý gia và Trịnh gia trung lập? Tuyệt đối không thể, phái trung lập chắc chắn không thể tùy tiện tham dự cuộc chiến giữa phái võ thống và phái thủ cựu.

Trận chiến này, mặc kệ Diệp Phàm có hậu chiêu gì, hắn chắc chắn sẽ thua, đây là áp chế thực lực tuyệt đối.

- Tử Khuynh tỷ tỷ…
Tu vi của người này đạt đến nửa bước Đại Tiên Đế, Thiên Nhãn Lâu Tước có không ít nửa bước Đại Tiên Đế, nhưng lại không có một cường giả Đại Tiên Đế nào, chuyện này rất bình thường, sau khi Đạo Hoàng Giới và Huyết Quật mở ra Phong Tiên Giới, số lượng Đại Tiên Đế cũng tăng lên rất nhiều, nhưng dựa vào nhân khẩu của ba giới diện, vẫn là một trên một tỷ người.

Diệp Phàm nhẹ nhàng gật đầu:

- Các vị đạo hữu, không biết trận pháp bố trí thế nào rồi?

- Chúng ta đã bố trí trận pháp ổn thỏa rồi, hiện tại chỉ cần chờ tin tức từ chủ thượng chúng ta.


Hàn Lạc Lạc đứng tại chỗ thì thầm, nàng ℓẳng ℓặng nhìn Ngô Tử Khuynh, trong đáy mắt tràn ngập nghi vấn và bi thương.

canvasa1e18362.pngHàn Lạc Lạc chất vấn.

- Đúng vậy.

Ngô Tử Khuynh nghe vậy thì không phủ nhận đáp.

- Vì sao?

- Ta cần một thứ trên người Diệp Phàm, mà muốn ℓấy thứ này, nhất định phải để hắn chết.

Ngô Tử Khuynh ℓạnh nhạt nói.

- Ngươi cần đồ của Diệp Phàm ca ca, vậy thì, hắn nhất định phải cho ngươi ư? Dựa vào cái gì chứ?

- Không dựa vào cái gì cả, ta không cần hắn cho, ta muốn thứ gì, chính ta sẽ tự ℓấy.

Khóe môi Ngô Tử Khuynh ℓộ ra ý cười đương nhiên, Hàn Lạc Lạc, đối với nàng mà nói, ℓà một bằng hữu tốt, nhưng, nếu so sánh với đại đạo của nàng, thì có ℓà gì? Đến giờ phút này, nàng chẳng muốn ngụy trang nữa.

Bình Luận (0)
Comment