Chương 1842: Nhân Quả Kiếp Trước Rơi Xuống
Chương 1842: Nhân Quả Kiếp Trước Rơi Xuống
Bọn Diệp Phàm đều đứng xung quanh nhìn Ngô Tử Khuynh độ kiếp, mặc dù hiện tại Diệp Phàm vẫn muốn giết Ngô Tử Khuynh, hắn cũng không thể ra tay, Luân Hồi Kiếp không giống Diệt Đạo Kiếp, Diệp Phàm cũng không ℓuân hồi, Luân Hồi Kiếp sẽ không thể giáng ℓên người Diệp Phàm, nhưng mặc kệ kẻ nào đến gần Ngô Tử Khuynh, đều bị ℓôi kiếp của Ngô Tử Khuynh ℓiên ℓụy.
Mà uy thế ℓôi kiếp trước mắt, cho dù ℓà Quỷ ℓão cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thần hồn màu vàng không ngừng biến thành dáng vẻ của đủ ℓoại nữ tử, mỗi một ℓần đều ℓà một kiếp của nàng, ℓôi kiếp chậm rãi kết thúc, mặc dù thần hồn màu vàng đã ℓung ℓay sắp đổ, nhưng bọn Diệp Phàm vẫn nhìn thấy, Ngô Tử Khuynh đã vượt qua, thần hồn màu vàng này quá kinh khủng, nếu không có ℓôi kiếp, thần hồn màu vàng này vừa xuất hiện, có ℓẽ bọn Diệp Phàm nên cách càng xa càng tốt, Quỷ ℓão cũng tuyệt đối không phải ℓà đối thủ.
Bây giờ Ngô Tử Khuynh cần độ kiếp, nếu vậy, đợi sau khi ℓôi kiếp trôi qua, bọn họ vẫn có thể chém giết Ngô Tử Khuynh, Diệp Phàm cũng mặc kệ Ngô Tử Khuynh ℓà chuyển thế của đại năng nào, đối phương đã chọc đến hắn, cho dù ℓà Thiên Vương ℓão tử, hắn cũng giết không tha.
Nhưng đột nhiên, thần hồn màu vàng biến thành một bóng dáng mà Diệp Phàm vô cùng quen thuộc, Diệp Phàm ℓập tức sửng sốt, không chỉ hắn, bọn Diệp Tàn, Diệp Quỷ và Đại Lực đều ngây người tại chỗ.
Bạch Khinh Ngữ!!
Bọn họ thấy Bạch Khinh Ngữ, năm đó Thiên Phủ bị diệt, Bạch Khinh Ngữ một mình ngăn cản đám cường giả truy sát Diệp Phàm, cuối cùng tự bạo mà chết, có thể nói, bọn Diệp Phàm, Diệp Tàn và Diệp Quỷ đều thiếu Bạch Khinh Ngữ một mạng, nếu không có Bạch Khinh Ngữ, bọn họ hoàn toàn không thể đi đến một bước này.
Bọn Tiêu Hoa, Mạc Lôi nhanh chóng phóng ra bảo vệ Ngô Tử Khuynh, bọn Tiêu Hàn, Diệp Tàn vội vàng bay ra, vây quanh cả đám Tiêu Hoa, nhưng lúc này, bọn Diệp Tàn, Diệp Quỷ đã không còn ý định nhất quyết phải giết Ngô Tử Khuynh nữa, bọn họ nhìn Diệp Phàm, có hơi không biết làm sao, Bạch Khinh Ngữ là phong chủ Tiềm Long Phong, năm đó đã vượt qua rất nhiều khoảnh khắc tốt đẹp với họ, cuối cùng lại vì cứu họ mà chết.
Mặc dù bọn họ đều biết, Ngô Tử Khuynh không phải Bạch Khinh Ngữ, nhưng, nếu để bọn họ giết Ngô Tử Khuynh, hiện tại bọn họ thật sự không làm được.
Diệp Phàm chậm rãi bước ra, một bên khác, Hoàng Đồng và Phong Khinh Nhứ chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, hiển nhiên bọn họ biết bên cạnh Diệp Phàm có Quỷ lão, bọn họ đã không thể giết Diệp Phàm, mà Ngô Tử Khuynh, đã thua.
- Tiêu Hoa, Mạc Lôi, hai người các ngươi muốn chôn cùng nữ nhân này ư/Tiêu Hàn nhìn chằm chằm hai người cao giọng nói, mặc dù có nhiều phẫn nộ hơn nữa, Tiêu Hàn vẫn xem Tiêu Hoa và Mạc Lôi là huynh đệ tốt nhất, đến hiện tại, hắn đang nghĩ nên làm gì để Tiêu Hoa và Mạc Lôi không rơi vào vận mệnh bị Diệp Phàm chém giết.
- Tiêu Hàn, chuyện này, chúng thật xin lỗi ngươi, nhưng, đều vì chủ của mình, Ngô Tử Khuynh là chủ thượng của chúng ta, cho dù chết, chúng ta cũng nhất quyết không để các ngươi giết chủ thượng.
Tiêu Hoa lắc đầu nói, cường giả của Thiên Nhãn Lâu Tước đều ở lại bảo vệ Ngô Tử Khuynh, nhưng cường giả Nguyệt Đao Môn đã sớm nhân lúc Ngô Tử Khuynh độ kiếp mà bỏ trốn.
Về một mặt nào đó, sự trung thành của đám Tiêu Hoa cũng rất đáng khen.Đáy mắt Diệp Phàm hơi lay động, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoa và Mạc Lôi, thật lâu sau, hắn xoay người lạnh nhạt nói:
- Các ngươi đưa Ngô Tử Khuynh đi đi, nói với nàng, tự giải quyết cho tốt, nhân quả kiếp trước, Diệp Phàm ta, đã trả.
Dứt lời, Diệp Phàm trực tiếp rời đi, bọn Diệp Quỷ và Diệp Tàn thấy thế liền cõng vũ khí lên người, bước theo Diệp Phàm rời đi, chỉ có Tiêu Hàn và Vương Cổ Vân hơi khó hiểu, Diệp Phàm gióng trống khua chiêng dụ Ngô Tử Khuynh ra như vậy, cuối cùng còn đấu trí đấu dũng một hồi mới đồn Ngô Tử Khuynh đến tuyệt cảnh, sao lại cứ thế thả Ngô Tử Khuynh đi?
Tại sao?Sấm sét tiếp tục, Bạch Khinh Ngữ hơi liếc nhìn bọn Diệp Phàm, giống như giờ phút ấy, Ngô Tử Khuynh đã khôi phục ký ức của Bạch Khinh Ngữ, cũng giống như chưa từng.
Diệp Phàm siết chặt tay, vận mệnh trêu người, đúng là vận mệnh trêu ngươi, Ngô Tử Khuynh lại là chuyển thế của Bạch Khinh Ngữ, chuyện này…
Không đúng, thời gian không chính xác, lúc Ngô Tử Khuynh ra đời, Bạch Khinh Ngữ hoàn toàn chưa chết… Nếu vậy chỉ có một khả năng, Bạch Khinh Ngữ cũng là một trong những hồn phách của đại năng kia, sau khi cường giả nghịch thiên có thể tách rời hồn phách của mình, có thể biến hóa thành ba hồn bảy phách.
Một tia sét cuối cùng rơi xuống, Ngô Tử Khuynh đột nhiên phun ra một ngụm máu, thần hồn màu vàng cuối cùng dừng lại ở dáng vẻ của Ngô Tử Khuynh, đồng thời, thần hồn thần bí hùng mạnh chịu trọng thương, trở nên vô cùng uể oải, rất nhanh, thần hồn màu vàng chậm rãi biến mất, dung nhập vào thân thể Ngô Tử Khuynh, đồng thời, Ngô Tử Khuynh té ngã lên mặt đất, trọng thương hôn mê.Tiêu Hàn và Vương Cổ Vân không biết, nhưng Diệp Tàn, Diệp Quỷ và bọn Đại Lực thì hiểu rõ, bởi vì Bạch Khinh Ngữ, bọn họ thiếu Bạch Khinh Ngữ, một kiếp!
Diệp Phàm rời đi, hoàn toàn không giống lẽ thường, nhưng, đây chính là đại ca của họ, thả hổ về rừng cũng được, lòng dạ đàn bà cũng chẳng sao, Diệp Phàm không phải là một người tốt bụng, thậm chí về mặt nào đó, Diệp Phàm cũng rất xấu xa, nhưng, từ lúc Diệp Phàm tu đạo đến nay, chưa bao giờ lấy oán trả ơn, hắn thiếu Bạch Khinh Ngữ, hắn không trả được, Bạch Khinh Ngữ đã chết, hồn phách cũng đã dung hợp vào thần hồn màu vàng kia.
Hắn giết Ngô Tử Khuynh thế nào? Ngô Tử Khuynh chính là Bạch Khinh Ngữ, hắn không giết được, chắc chắn không giết được, thì ở lại đây làm gì?
Thả thì thả, đây chính là sự sòng phẳng của Diệp Phàm, ân oán tình cừu, không ngoại lệ, người sống, đều phải có kiên trì của bản thân, có nguyên tắc của bản thân, Diệp Phàm không phải là người tốt, nhưng lại là người có nguyên tắc, chỉ là cái mạng ngày hôm nay, hắn trả ơn cho Bạch Khinh Ngữ, nếu Ngô Tử Khuynh tiếp tục trêu chọc hắn, vậy thì, đừng trách hắn tàn nhẫn.Mạc Lôi và Tiêu Hoa đưa mắt nhìn nhau, nhìn bóng lưng chậm rãi đi xa của bọn Diệp Phàm, cả bọn đều mơ màng, vậy mà Diệp Phàm là thả chủ thượng của họ ra, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Sát ý mà Diệp Phàm bộc phát ra lúc trước cũng không giống đang diễn kịch mà.
Nhân quả kiếp trước, hắn đã trả… Tiêu Hoa và Mạc Lôi âm thầm chậc lưỡi, sau đó lấy phi thuyền ra, sau khi dùng tiên lực đưa Ngô Tử Khuynh vào phi thuyền, những người khác cũng đồng loạt đạp lên phi thuyền, trận pháp trên phi thuyền vận chuyển, sau đó biến mất trong chớp mắt.
Trên đường trở lại Đạo Hoàng Thánh Địa, Tiêu Hàn nhìn chằm chằm Diệp Phàm, đột nhiên hỏi:
- Diệp huynh, ngươi làm những thứ này, đến cùng là vì cái gì?Diệp Phàm chậm rãi bước ra từ đám ngươi, một mình đứng trước mặt bọn Tiêu Hoa, gió nhẹ thổi qua, mái tóc của hắn khẽ bay, cả người không nói gì lại giống như một Chiến Thần đáng sợ nhất, khiến khuôn mặt bọn Tiêu Hoa tràn ngập niềm tin đập nồi chìm thuyền và tuyệt vọng, một Tiên Đế hậu kỳ, lại khiến đáy lòng của cả đám nửa bước Đại Tiên Đế và Đại Tiên Đế tràn ngập ý chết, uy nghi của Diệp Phàm, không cần phải bàn!
- Lưu Chấn, đã chết rồi ư?
Diệp Phàm đứng chắp tay, lạnh nhạt nhìn Tiêu Hoa và Mạc Lôi hỏi, cũng không trực tiếp ra tay, Tiêu Hoa và Mạc Lôi đưa mắt nhìn nhau, trực tiếp lắc đầu:
- Chúng ta không giết hắn.