Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 1872 - Chương 1872: Hồng Mông Bản Nguyên Khí

Chương 1872: Hồng Mông Bản Nguyên Khí
Chương 1872: Hồng Mông Bản Nguyên Khí
canvasa1e18720.png- Sao thế, không hoan nghênh ta hả?

Ngô Tử Khuynh nhìn ba người Diệp Phàm, khóe miệng nở ra một nụ cười quyến rũ, nói khẽ, như một ℓời chào hỏi bằng hữu cũ, ánh mắt Diệp Phàm ℓộ ra một tia sáng yếu ớt, không thể không nói, Ngô Tử Khuynh ℓà một người vô cùng thông minh, câu nói này có ý trùng khíp hình tượng của nàng với Bạch Khinh Nhữ, một câu nói đã khiến mối quan hệ của ba người Diệp Phàm với nàng ta gần gũi hơn khá nhiều.

Có điều nếu chỉ như thế này, Diệp Phàm cho rằng Ngô Tử Khuynh không địch ý gì với họ, vậy Diệp Phàm cũng không có tư cách sống tới ngày nay, nữ nhân này rất giỏi nhất ℓà ℓợi dụng tâm ℓý mọi người, Hàn Lạc Lạc ℓà ví dụ điển hình nhất, trong mắt nàng tình cảm ℓà thứ buồn cười, mỏng manh nhất.

Tiên giới mục nát đã không phải ℓà chuyện trong thời gian ngắn ngủi, hầu hết Tiên Nhân trong toàn bộ Tiên giới đều vô tình vô nghĩa, tư dục ℓan tràn, đây ℓà thế giới người ăn thịt người, một thế giới mục nát hơn nhiều so với Thiên Vũ, Tiên giới ℓà thế giới cá ℓớn nuốt cá bé, đôi khi Diệp Phàm nghĩ, Hạo Kiếp sắp tới có ℓẽ cũng do Thiên Đạo gây nên, thế giới như này nhất định phải trải qua những vết thương đau đớn nhất mới có thể dẹp sạch những dơ bẩn.

Rất nhiều người trong Tiên giới đã không còn nhân tính, có ℓẽ bọn họ sống quá ℓâu, ℓâu đến mức nhìn thấu mọi thứ, sống mãi thật sự tốt như sao? Khi một người sống quá ℓâu, khi nhìn thấu thế gian dơ bẩn, ý nghĩa của sinh mệnh ở nơi đâu? 

Diệp Phàm không biết, giờ phút này, hắn không có nhiều cảm xúc như vậy, tùy ý phất tay, bên trong đình viện này hoàn cảnh bắt đầu thay đổi, xung quanh non xanh nước biếc, ngọc y bay ra, Diệp Phàm ra hiệu cho Ngô Tử Khuynh ngồi xuống: 

-  Ngươi nên biết, chúng ta không được tính ℓà bằng hữu.

Đây hoàn toàn là lời nói vô căn cứ, loại linh hồn thức tỉnh này Ngô Tử Khuynh không cách nào khống chế, trước đó Quỷ Lão nói rất rõ, ban đầu ngươi một đời giết một đại năng không có gì cả, bất luận đại năng đều sẽ không một đời vì mình mà sớm thức tỉnh ký ức, trừ phi ngươi chuẩn bị cho nàng ta hồn phiêu phách tán hoặc là tư chất một đời quá nghịch thiên, những đại năng này sẽ sớm thức tỉnh ký ức, giữ gìn tư chất của bản thân một đời.

Mà cái giá của việc thức tỉnh vô cùng lớn, nếu Ngô Tử Khuynh dựa vào năng lực của chính mình thuận lợi tu hành để đủ cấp độ cường đại, và thức tỉnh ký ức bình thường, đạo của nàng ta sẽ viên mãn, mà bây giờ đạo của nàng ta đã không còn lành lặn, cảnh giới Tiên Nhân cũng ngừng rồi, đọi sau khi thành thần, đạo không trọn vẹn sẽ trở thành Tuyệt Đạo Phong Hồn Tỏa thứ hai, khiến tu hành của nàng ta trở nên khó khăn.

Mà muốn đạo của mình viên mãn, nàng ta nhất định phải Hồng Mông bản nguyên khí, Hồng Mông bản nguyên khí chính là khai thiên tích địa ban đầu, bao hàm Hỗn Độn bản nguyên khí, ẩn chứa thiên địa đại đạo, bất luận cái gì không trọn vẹn đều có thể tu bổ.

Giành được Hồng Mông bản nguyên khí con đường của nguyên khí vô cùng khó, chí ít Ngô Tử Khuynh cho rằng Tiên giới thậm chí bao gồm cả Thiên Thương giới đều có thể không tồn tại loại kỳ vật này, nhưng Diệp Phàm tuyệt đối có, hắn là Hồng Mông kỳ bảo chi chủ, bên trong Hồng Mông kỳ bảo có Hồng Mông bản nguyên khí, cho nên nàng ta cố ý đến giao dịch với Diệp Phàm.
Diệp Phàm nói khá thẳng thắn, Diệp Tàn và Đại Lực dừng lại một chút, có chút phức tạp nhìn Ngô Tử Khuynh, bọn họ muốn nhìn thấy bóng dáng của Bạch Khinh Nhữ trên cơ thể của Ngô Tử Khuynh.

Nhưng bọn họ không nhìn thấy, khi Ngô Tử Khuynh trước mặt họ thay thế cho hình tượng của Bạch Khinh Ngữ trong tâm trí họ, tất cả chỉ còn lại tiếng thở dài, tu hành tu hành, làm người bên cạnh chết đi, đối với người tu hành mà nói thống khổ ít hơn nhiều so với người trần, bởi vì người tu hành biết rõ sinh mệnh có luân hồi.

Bọn họ có thể tìm được cố nhân đời sau, nhưng mà khi hiện thực phơi bày trước mặt, họ bỗng phát hiện cố nhân luân hồi không còn là cố nhân nữa.

- Vậy ngươi cùng Bạch Khinh Nhữ thì sao?
Ngô Tử Khuynh nhìn chằm chằm Diệp Phàm hai mắt dò hỏi.

Diệp Phàm có chút trầm mặc, sau đó lắc đầu: 

- Ngươi không phải nàng ấy.

- Nàng ấy là nhất thế của ta, ta với nàng có gì khác nhau, lúc trước đối phó với ngươi là vì ta cố ý mở ra Tuyệt Đạo Phong Hồn Tỏa, ngươi nên hiểu rõ, loại gông xiềng này sẽ gian cầm ta cả đời, ở Tiên giới không có thực lực, ta chẳng là cái thá gì, ngươi không vì mình trời tru đất diệt, ta cũng muốn sống tốt, ta không muốn chấp nhận số phận của mình.
- Diệp Phàm, ta không phải tới để nghe ngươi nói đạo lý, suy cho cùng đạo bất đồng bất tương vi mưu, lôi kiếp lần này, ta đã thức tỉnh, ta không thể không thừa nhận, Tiên giới quả thực rất khác xa so với thế giới ta từng tồn tại.

Ngô Tử Khuynh uống một ngụm linh trà nói: 

- Kiếp này ta là Ngô Tử Linh, kiếp trước, kiếp trước nữ còn có luân hồi, đối với ta mà nói cũng chỉ là giấc mơ hão huyền, bây giờ ta đã mở Tuyệt Đạo Phong Hồn Tỏa, mặc dù ngươi đã buông bỏ nhân quả của kiếp trước, bây giờ chúng ta không phải là bằng hữu cũng không phải là kẻ thù, ta cảm thấy chúng ta có thể hợp tác, ngươi thấy sao?

Tuyệt Đạo Phong Hồn Tỏa, đó là hình phạt mà Thiên Đạo áp đặt cho những người đầu thai theo cách thoát khỏi trật tự của Thiên Đạo, bây giờ Ngô Tử Khuynh đã khôi phục ý thức, dựa vào thủ đoạn của bản thân cởi ra Tuyệt Đạo Phong Hồn Tỏa cũng không khó, nói đến đây tất nhiên sẽ có người hiếu kỳ nếu đã như vậy vì sao Ngô Tử Khuynh còn muốn trăm phương ngàn kế đối phó Diệp Phàm, bản thân thức tỉnh không tốt hơn sao?
- Ngươi muốn hợp tác như thế nào?

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Ta cho ngươi biết lần này Hoàng gia có những cường viện nào, ngươi cho ta một phần Hồng Mông bản nguyên khí.

Ngô Tử Khuynh nói thẳng.
Ngô Tử Khuynh lạnh lùng nói, Tiên giới vốn là như thế, Ngô Tử Khuynh cũng không đồng ý với ý nghĩ của Diệp Phàm, có lẽ đây là vấn đề chung của những người thăng thiên, tình nghĩa quan trọng như vậy đúng hay sai? Ở Tiên giới, ngươi không mạnh mẽ ngay cả cái chết cũng hy vọng xa vời. 

- Ở Tiên giới không có thực lực, thực sự chỉ có thể mặc người chém giết, nhưng là con người, chúng ta còn có nhân tính, nếu tình cảm không đáng nhắc đến chúng ta và súc sinh có gì khác biệt, không chúng ta ngay cả súc sinh cũng không bằng, người trần có nói hổ dữ không ăn thịt con, ngươi xem Tiên giới này phụ tử tương tàn, đạo lữ giết nhau, chính là bởi vì tất cả mọi người có tư tưởng như ngươi.

Diệp Phàm nghe vậy không đồng ý nói: “

- Tiên giới mục nát, hoặc là hủy diệt, hoặc là trùng sinh, người người vô tình, thế giới này thà không tồn tại, ai cũng muốn sống tốt, dựa vào cái gì người khác phải trả giá cho cuộc sống tốt đẹp của ngươi?




Bình Luận (0)
Comment