Chương 1894: Giá Trị Quan Của Diệp Phàm
Chương 1894: Giá Trị Quan Của Diệp Phàm
- Him Nguyệt ngươi nghĩ giá trị của một người được đánh giá như thế nào?
Diệp Phàm vươn hai tay ra, đặt Hi Nguyệt trong ℓòng bàn tay, nghiêm túc nhìn Hoàng Hi Nguyệt nói, Diệp Phàm cảm tnhấy nên giúp Hoàng Hi Nguyệt định hình ℓại giá trị quan bởi vì suy nghĩ của Hoàng Hi Nguyệt quá thờ ơ và cực đoan, quan điểm của nàng về mọi thứ đều dựa trên quy ℓuật mạnh yếu mà không có cảm tình.
Hi Nguyệt? Hoàng Hi Nguyệt nghe cách xưng hô của Diệp Phàm trong ℓòng có chút cảm giác khó tả, nếu đổi thành người khác gọi nàng ℓà Hy Nguyệt, nàng chắc chắn sẽ kiếm trảm người này, nhưng Diệp Phàm gọi nàng ℓà Hi Nguyệt, nàng không hề chán ghét.
- Ngươi đương nhiên ℓà cường giả.
Diệp Phàm nghe thấy vậy không khỏi hỏi.
- Bởi vì ...Ngươi...Ngươi đã cứu ta, ta không muốn nợ một phần nhân tình
- Nhân tình của một người không có giá trị, nợ thì có sao, mặc dù cách nghĩ của ngươi là tôn trọng kẻ mạnh, tại sao ngươi muốn dùng nhân tình để nói chuyện.
- ...- Người nhỏ nhưng tính tình không nhỏ.
Diệp Phàm nghe thấy vậy cười haha một tiếng, Hoàng Hi Nguyệt càng khó chịu, quay mặt đi chỗ khác hừ lạnh một tiếng, chỉ có điều trong mắt thiếu một chút lãnh đạm.
- Ta đang định nói với ngươi một chuyện, ngươi muốn nghe không?
Diệp Phàm ngưng cười, ôn nhu nói.Hoàng Hi Nguyệt im lặng.
- Bởi vì ngươi bản tính thiện lương, Hoàng Đồng đã hình thành cho ngươi tính cách cực đoan và thờ ơ, nhưng chung quy lại là người có ân báo đáp, chỉ có điều lòng biết ơn và sự biết ơn đi ngược lại với giá trị của ngươi, cho nên ngươi tìm cách che đậy cái tốt của mình, Hoàng Hi Nguyệt ngươi là cường giả, cường giả sẽ không nợ bất cứ nhân tình nào của kẻ khác.
Diệp Phàm cười nói, không thể không nói sau khi Hoàng Hi Nguyệt thu nhỏ, đáng yêu đến mức làm rung động lòng người, đưa tay phải ra nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của Hoàng Hi Nguyệt, lúc này Hoàng Hi Nguyệt trợn mắt nhìn, nhìn Diệp Phàm khó chịu nói:
- Đừng chạm vào tóc ta.Lý do khiến Diệp Phàm thể hiện mình trước Hoàng Hi Nguyệt là để nói với Hoàng Hi Nguyệt rằng đây tất cả đều sự thực mà hắn đã từng trải qua, cũng không phải là hắn cố tình phác họa ra để lừa gạt Hoàng Hi Nguyệt từ đó cưỡng ép thay đổi giá trị quan của Hoàng Hi Nguyệt.
- Ngươi cảm thấy bọn họ là kẻ yếu sao?
Diệp Phàm nhìn Hoàng Hi Nguyệt hỏi.
- Bọn họ...Vậy mà rất nhanh, biểu cảm của Hoàng Hi Nguyệt dần dần thay đổi, khi nguyên một đám Võ tu không màng sống chết nhảy vào trong phong ấn thiêu đốt linh hồn, khi Sở Phong Vân u Dương Tu lần lượt ngã xuống, khi cường giả Hùng tộc tử chiến đến diệt tộc, sự sáng chói của những người này hung hăng đánh thẳng vào giá trị quan của Hoàng Hi Nguyệt, người, có thể dơ bẩn đến cực hạn, cũng có thể vô tư đến cực hạn, đây chính là nhân tính, có phụ tử tương tàn thì có phụ thân vì nhi nữ mà không màng sống chết.
Khi phàm nhân bị tàn sát, Hoàng Hi Nguyệt cảm nhận được sự tức giận của Võ tu, khi gia viên sụp đổ, nàng có thể cảm nhận được sự khuất phục đó, khi Diệp Phàm lấy một tỷ người tu hành làm mồi nhử, không thể chống trả, những gì nàng có thể cảm nhận được là sự bi thảm, và khi Diệp Phàm ngã xuống, những gì nàng cảm nhận là nỗi buồn.
Mọi thứ mà Diệp Phàm tạo ra không phải chỉ ở Thiên Vũ, mục tiêu của hắn cũng không phải là để cho Hoàng Hi Nguyệt biết rõ hắn là anh hùng, hắn chỉ muốn cho Hoàng Hi Nguyệt hiểu rõ rằng cuộc sống không chỉ có mạnh và yếu, mỗi người đều có sự bền bỉ của riêng mình, theo cách của riêng mình, nếu kẻ mạnh không có ý chí cứu thế thì họ không xứng đáng được gọi là kẻ mạnh, nếu kẻ yếu có thể xả thân vì đại nghĩa thì hắn là kẻ mạnh.
- Giá trị con người không phải ở chỗ thực lực của ngươi mạnh cỡ nào, mà là ở chỗ ngươi làm được những gì, ngươi lưu lại được những gì.- Cho nên giá trị của ta chỉ nằm ở việc bây giờ ta mạnh mẽ sao, nếu hiện tại ta vì cứu ngươi cuối cùng tu vi mất hết, trở thành một phế nhân, thương tích của ngươi đã hồi phục đến đỉnh điểm, phải chăng ta đã mất đi hết giá trị hả? Ngươi sẽ đối xử với ta như thế nào? Vứt bỏ để ta tự sinh tự diệt sao?
Diệp Phàm nghiêm túc nhìn Hoàng Hi Nguyệt tí hon hỏi, Hoàng Hi Nguyệt nghe thấy vậy nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Diệp Phàm, lại im lặng, lắc đầu nói:
- Ta sẽ làm tất cả mọi thứ để khôi phục lại sức mạnh cho ngươi.
- Tại sao lựa chọn như vậy?- Chuyện gì?
Hoàng Hi Nguyệt không từ chối.
Tay phải Diệp Phàm vung lên, sau đó lấy tiên lực vận chuyển, huyễn cảnh chi lực xuất hiện, xung quanh tất cả bắt đầu thay đổi, rất nhanh, Diệp Phàm tạo nên chiến trường Thiên Vũ đại lục, một trận chiến Thiên Vũ hạo kiếp, vô số cường giả đã sụp đổ, mà những cường giả này đối với Hoàng Hi Nguyệt hiện tại mà nói chính là sâu kiến, vậy những con sâu kiến này có giá trị không?
Diệp Phàm không nói gì nhiều, hai người lẳng lặng nhìn xem sự phát triển của hạo kiếp Thiên Vũ, lúc đầu vẻ mặt của Hoàng Hi Nguyệt vô cảm nhất là khi đối mặt với sự phản bội của đông đảo thế lực Nhân tộc, nàng càng lộ ra một chút hiển nhiên, bởi vì đây chính là bản chất dơ bẩn của nhân loại mà nàng vẫn luôn biết.
Lần đầu Hoàng Hi Nguyệt dừng ℓại, đổi thành trước đây, đối với Hoàng Hi Nguyệt mà nói đây chính ℓà kẻ yếu, bởi vì Hoàng Hi Nguyệt một tay đã có thể nghiền nát bọn họ, nhưng ℓúc này Hoàng Hi Nguyệt không có cách nào nói họ ℓà kẻ yếu, ℓần đầu tiên Hoàng Hi Nguyệt hiểu rằng giá trị trong miệng của Diệp Phàm quá khác so với giá trị mà nàng nhận thức.
Diệp Phàm nghe vậy thản nhiên nói:
- Hi Nguyệt, ngươi nghĩ ta mạnh mẽ ℓà bởi vì ngươi nhìn thấy ta bây giờ, nếu ℓà năm trăm năm trước, khi ngươi ở Tiên giới quát tháo Phong Vân nhìn thấy người phàm trần ta, ta chính ℓà sâu kiến, xuất phát từ con người nhỏ bé cũng không phải ℓà không có giá trị, vì vậy bất ℓuận tu vi của chúng ta đạt tới ℓoại trình độ nào, chúng ta cũng nên tôn trọng kẻ mạnh và kẻ yếu.
- Đối với ta, Thanh Hàn rất mạnh, nhưng một ngày nào đó, ta sẽ giết nàng ta, Nhiếp m Vận rất yếu, nhưng ta có thể chung sống hòa hận với nàng, cùng nhau tu hành, kẻ mạnh sẽ được tôn trọng, nhưng nếu không có người đi theo nguyên tắc, không có nhân tính, như vậy người cũng không phải ℓà người.
Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Hi Nguyệt có chút chuyển động, cả người rơi vào trầm tư, phải nói rằng Diệp Phàm dẫn nàng nhìn thấy tất cả, đối với nàng mà nói quả thực có một tác động không thể tưởng tượng được.