Chương 1908: Nhị Lượng Tôn Thượng
Chương 1908: Nhị Lượng Tôn Thượng
- Diệp Phmàm, xin hãy đưa ta đến Tiên Giới, ta nguyện ý trở thành nữ nhân của ngươi, chỉ cần ngươi muốn, ta đều sẽ đáp ứng, ta xin ngươi hãy giúp ta, ta không muốn ncả đời phải sống trong cái ℓồng này.
Thanh Diệp nói thẳng, người từng quen biết với Diệp Phàm cơ bản đều hiểu tính tình của Diệp Phàm, đừng giở trò với Diệp Phàm, ngươi không thể chơi với hắn đâu, cũng đừng có mưu đồ gì khác, hắn có cặp tuệ nhãn có thể nhìn thấu trái tim của người khác.
Cho nên Thanh Diệp vô cùng dứt khoát, nàng không có gì để hấp dẫn Diệp Phàm, chỉ có thân hình này ℓà bắt mắt, tuy không còn ℓà xử nữ nhưng cũng có thể xem ℓà công cụ để phát tiết. nàng ta tin rằng bất cứ người đàn ông nào cũng khó có thể từ chối, nàng ta cũng không hy vọng xa vời rằng mình có thể trở thành nữ nhân của Diệp Phàm.
- Diệp Phàm, ta cũng không muốn ℓàm điều này, nhưng ta thực sự không còn cách nào khác, tư chất của ta không quá mạnh mẽ. Lý do khiến ta ở đây có thể trở thành thiên kiêu đệ tử của Bách Tầm Thiên Tông chỉ vì ta xinh đẹp, khiến cho Bách Tầm Thiên Tông Tam trưởng ℓão thèm thuồng mà thôi. Tất cả đều do ta dùng thân thể của mình để đổi ℓấy mọi thứ, hôm nay ngươi đã đến, họ mang ta tặng cho ngươi như một món hàng.
- Yên tâm, nếu như ta đến đây, ta tất nhiên sẽ cho ngươi tự do tuyệt đối ở Bách Tầm Thiên Tông, còn Tam trưởng lão của Bách Tầm Thiên Tông sẽ không bao giờ dám động đến một đầu ngón tay của ngươi.
Nói đến đây, Diệp Phàm chờ câu trả lời của Thanh Diệp, Thanh Diệp nghe vậy lập tức cả người lập tức ngây ngẩn tại chỗ, Diệp Phàm là người thế nào Thanh Diệp cũng có chút hiểu biết, nếu hắn đã không muốn đưa Thanh Diệp theo, căn bản không cần nói những lời nhảm nhí, nếu hắn đã nói những lời này, thì thực sự không phải là đang tìm lý do mà sự thật là như vậy.
Ở đây, khi nàng ta đột phá cảnh giới huyền thoại của Đạo Đế Chi Cảnh, nàng ta hoàn toàn có thể thoát ra khỏi thế giới này bằng chính khả của mình, ngay cả khi cuối cùng nàng ta thực sự không có khả năng như vậy, kể từ khi Diệp Phàm nói ra những lời như vậy, cuộc sống tương lai của nàng ta sẽ tốt hơn nhiều. Trong mắt Thanh Diệp có một nước mắt lóng lánh nói:
- Bách Tầm Thiên quá nhỏ. Nhỏ đến nỗi ta nếu ta có suy nghĩ chạy trốn thì cũng không có nơi nào để trốn. Bây giờ là dục nô của những nhân vật đứng đầu tông môn này. Diệp Phàm, hãy xem ta là thê tử của Phong Tình Kiếm, chúng ta đều là tu sĩ ở Thiên Vũ Đại Lục, xin hãy giúp ta.
- Phong huynh và ta có tình nghĩa sâu sắc. Năm đó ở Thiên Vũ Đại Lục, Phong huynh đã giúp ta rất nhiều, ngươi cũng là cố nhân của ta. Về tình về lý, ta đều sẽ giúp đỡ ngươi, nhưng…… Lần này ta đi vào Vô Tận Hỗn Thiên có rất nhiều việc quan trọng hơn. Trong khoảng thời gian ngắn ta sẽ không trở lại Tiên Giới. Ngoài ra, ta không biết liệu ta có thể còn sống sót để trở về Tiên Giới hay không. Nếu ngươi theo ta, không cẩn thận sẽ phải bỏ mạng.
- Thanh Diệp, ta với Phong huynh có quan hệ rất tốt, làm sao ta có thể có ý gì với nữ nhân của huynh ấy? Hơn nữa, Phong huynh không phải là kiểu người có thể chịu đựng được nữ nhân của mình bị nam nhân khác chạm vào, trước kia ngươi có nhiều điều bất đắc dĩ, ta không trách ngươi, nhưng ta hy vọng sau này ngươi sẽ suy nghĩ nhiều hơn về tình nghĩa đạo lữ của các ngươi.
- Ta không phải nói nữ tu không thể có nhiều đạo lữ là nam tu. Đối với tu đạo giả, phương diện này cho tới bây giờ chưa bao giờ là tuyệt đối. Chỉ có điều lúc trước vào thời điểm gả cho Phong huynh, ngươi biết rõ Phong huynh là người như thế nào. Nếu ngươi không thể chấp nhận Phong huynh có nhiều nữ nhân, và ngươi đối với hắn chỉ có chấp niệm một người bạn đời thì ngươi có thể cự tuyệt trở thành đạo lữ của huynh ấy.
Thanh Diệp không phải là nữ nhân của Diệp Phàm, đây cũng chỉ là điểm dừng của hắn. Bản thân hắn cũng không thích xen vào việc của người khác, chỉ có điều Phong Tình Kiếm và hắn có quan hệ không tệ cho nên hắn chỉ đề cập đến nó.
Diệp Phàm nghe xong giải thích:
- Nói thật với ngươi, sở dĩ ta xuất hiện từ vết nứt Hư Không là vì ta gặp phải một kẻ địch vô cùng đáng sợ. Ta bị truy sát rơi vào đường cùng phải rạch phá không gian tiến vào vết nứt không gian. Cho nên ở lại đây, có thể một ngày nào đó ngươi sẽ có thể tự bảo vệ bản thân rồi đi đến được Tiên Giới, đi theo ta, có thể không bao lâu nữa ngươi sẽ chết.
Nói xong, trên mặt Thanh Diệp thoáng chút ửng hồng.
Diệp Phàm nghe xong nhìn Thanh Diệp, nhưng trong lòng không chút dao động nói: Trái lại, ngay cả Diệp Phàm cũng sợ Hư không bên ngoài, rõ ràng vô cùng nguy hiểm. Nhưng nếu tùy tiện đi theo, một khi gặp phải hiểm nguy, Diệp Phàm giúp được sẽ giúp, nếu không giúp được, nàng ta cũng chỉ có thể tự sinh tự diệt, huống hồ, Diệp Phàm cũng nói rồi, hắn còn phải đi những nơi khác nữa chính hắn cũng không biết mình có thể sống sót trở về Tiên Giới hay không.
Nhất thời, Thanh Diệp có chút tiến thoái lưỡng nan.
- Thế này đi, ta phải ở lại đây một khoảng thời gian, ngươi về trước nghĩ kỹ lại đi, nếu thật sự muốn cùng ta trở về Tiên Giới, ta có thể đưa ngươi đi, có điều sống chết có số. Nếu ngươi chọn ở lại đây, ta có thể khiến cường giả ở Bách Tầm Thiên Tông lập lời thề Thiên Đạo, ngươi không phải lo lắng khi ở Bách Tầm Thiên Tông.
Diệp Phàm đề nghị. - Vậy thì xin đa tạ Diệp Phàm sư huynh.
Thanh Diệp nghe vậy thì lập tức chắp tay nói, đôi mắt xinh đẹp xen lẫn oán hận nhìn Diệp Phàm, giọng điệu ủy khuất nói:
- Diệp sư huynh… Thực ra ngươi muốn ta làm gì, ta có thể làm… Chỉ cần là ngươi, ta có thể đồng ý tất cả yêu cầu…
Mặt Thanh Diệp nghe đến đây này thì tái đi, sau đó nàng ta cúi đầu chào Diệp Phàm rời đi.
- Đương nhiên.
Diệp Phàm gật đầu.
Trong mắt Hoàng Hi Nguyệt hiện ℓên một tia suy tư, giống như muốn giữ chặt chuyện này trong ℓòng, mọi thứ ℓại chìm vào im ℓặng ℓần nữa, Diệp Phàm vốn đã quen với việc Hoàng Hi Nguyệt ít nói rồi, hắn cũng không nói nhiều nữa, tiếp tục ℓuyện hoá cấm chế.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm dẫn theo Hoàng Hi Nguyệt bay khỏi Bách Tầm Thiên Tông, Nhị Lượng ở Bách Tầm Thiên Tông cực kỳ thoải mái, nó đang ℓười biếng tắm nắng, xung quanh cũng có không ít các đệ tử Bách Tầm Thiên Tông đang nịnh nọt tâng bốc nó.
- Nhị Lượng tôn thượng, ngài nhất định ℓà thủ hạ được ℓão tổ coi trọng nhất, phải không?
- Tất nhiên, ℓão đại của ta có rất nhiều tuỳ tùng, nhưng ngươi nhìn xem, ai ℓà người đủ tư cách để theo hắn vào Nam ra Bắc? Là Nhị Lượng ta, ai đủ tư cách được ℓão đại ta đặt tên? Là Nhị Lượng ta, người có thể điều khiển phi thuyền mấy ℓần đụng vào người khác cũng không có ai dám trách cứ? Là Nhị Lượng ta.
Nhị Lượng ngẩng cao đầu tự hào nói, dáng vẻ đó thật sự không nói nên ℓời.