Chương 1959: Tiên Nhân Điện Sóng Gió
Chương 1959: Tiên Nhân Điện Sóng Gió
Nửa canh giờ sau.
Một thân ảnh rơi xuống ℓối vào Truyền Tống Trận Pháp ở Đạo Hoàng Giới và Phong Tiên Giới.
– Tham kiến Thánh chủ!
– Phong Tiên Giới….
Sau khi nam tử kia cảm nhận được sát cơ của Thanh Hàn, cả người nhất thời vô cùng sợ hãi, câm như hến nói :
– Bẩm…. bẩm báo Thánh…. Thánh Chủ, Tiêu gia chủ, Vương gia chủ, Lý gia chủ nửa canh giờ trước, đã…. đã đi đến Phong Tiên Giới.
Trong đôi mắt động lòng người của Thanh Hàn hiện lên tia lãnh ý, Phong Tiên Giới quá lớn, hơn nữa còn phân thành tam Thiên giới, nửa canh giờ, đám người Tiêu Bất Phí có khả năng đã trực tiếp phá vòng vây khe hở giữa Tam Thiên Giới đi đến Thánh Thiên, hoặc Phàm Thiên, cũng có khả năng tránh né ở một nơi nào đó trong Tiên Thiên rồi, phạm vi thế lực của Thanh Hàn vẫn luôn đều ở Đạo Hoàng Giới, muốn tìm đám người Tiêu Bất Túy ở Phong Tiên Giới, cũng không đơn giản như vậy.
Người khác một lòng muốn trốn tránh nàng ta, nàng ta quả thực không có cách nào.– Lục Khải, ngươi làm gì trong tiểu viện của ta? Ai cho ngươi vào?
Sắc mặt Lưu Bất Phì trở lên vô cùng tái nhợt, mặc dù hắn ta chưa từng bước vào phòng của muội muội, nhưng Lục Khải lại đi ra từ phòng muội muội hắn ta, hơn nữa còn quần áo xộc xệch, hắn ta đã đoán được có chuyện chẳng lành.
– Lưu Bất Phì, những năm này ngươi vẫn không trở về, muội muội hoa nhường nguyệt thẹn này của ngươi lại luôn muốn tu hành a? Bản thiếu gia thấy nàng đáng thương, cố ý đến tặng tài nguyên tu hành, muội muội của ngươi và ta tâm đầu ý hợp, để ta ở lại đây một đoạn thời gian, làm sao? Có vấn đề gì không?
Lục Khải nghe vậy lạnh nhạt nhìn Lưu Bất Phì nói, đừng cho rằng Lưu Bất Phì đã là Tiên Vương, còn hắn ta đến bây giờ chỉ là một Đại Ất Tiên, nhưng tổ gia gia của hắn ta là Lục Thư Sinh, mà Lục Thư Sinh là ai? Điện Chủ phân điện Tiên Nhân Điện ở Thánh Thiên, cường giả Tiên Đế, còn là hảo hữu chí gia với Ngô Tam Đế của Tiên Nhân Điện, ở Tiên Nhân Điện, loại đệ tử bình thường như Lưu Bất Phì này, còn dám bứt sợi râu Lục Khải hắn ta sao?Ngay lập tức Hoàng Hàm ngậm miệng, không dám nhiều lời, Thành Hàn càng nhìn càng thấy tức giận, tiện tay vung lên, cắt đứt Truyền m, kế tiếp chỉ vào Thủ hộ giả Trận Pháp, người kia lập tức nổ tung thành hư vô, một khắc sau, thân ảnh Thanh Hàn biến mất, phương hướng rời đi chính là phương hướng của Huyết Quật.
…….
Tiên Thiên, Tiên Nhân Điện.
Lưu Bất Phì trở lại chỗ ở của bản thân, khuôn mặt mập mạp tràn đầy nụ cười vui vẻ, lần này sống lại từ cõi chết, hơn nữa còn nhận được sự giúp đỡ của Diệp Phàm, đối với hắn ta mà nói, giống như bước ngoặt của cuộc đời, sau này muội muội sẽ không cần cùng hắn ta bị khi dễ ở Tiên Nhân Điện nữa.– Bẩm báo Thánh Chủ, Diệp Phàm tiểu nhi kia quá đáng sợ, chúng ta căn bàn không cách nào phản kháng, rơi vào đường cùng đành sử dụng Tinh Hồng Chi Lực, nơi truyền tống đến lại khu vực Huyết Hồn Tộc ở Huyết Quật, Thánh Chủ, sau khi Truyền Tống lập tức lên đường trở về, nhưng mà dù sao bên trong Huyết Quật còn có thế lực khác, chúng ta không thể gióng trống khua chiêng bại lộ hành tung của bản thân, nếu không những thế lực ở Huyết Quật này nhìn thấy chúng ta từ vòng vây của Huyết Hồn Tộc đi ra, chúng ta rất khó vo tròn cho kín kẽ.
Hoàng Hàm nghe vậy vội vàng nói.
– Hừ, một đám phế vật, lại bị một người đuổi giết, để các ngươi sống còn có ích gì.
Nghe xong nộ ý trong mắt Thanh Hàn càng sâu.– Tiểu muội, ta về rồi đây, ha ha.
Lưu Bất Phì tràn ngập vui vẻ đẩy cửa viện của bản thân ra, nhưng một khắc sau, nụ cười của Bất Phì chợt cứng lại.
– Ayyo, đây không phải Lưu sư đệ sao? Ha ha ha, Lưu sư đệ đã trở về, vậy muội muội của ngươi ta không cần chăm sóc nữa, giao lại cho ngươi.
Một kẻ quần áo xộc xệch không nhanh không chậm bước ra từ trong phòng ở tiểu viện, trong mắt tràn ngập sự tùy ý nói, khóe miệng cong ra một đường cong ngạo nghễ, hắn ta chế nhạo nhìn Lưu Bất Phì, sau đó trực tiếp đi ra ngoài.– Ha ha, Khải ca, ngươi sảng khoái xong rồi, có phải hay không đến mấy sư đệ chúng ta?
Một giọng nói đột ngột từ ngoài cửa truyền đến, người chưa đến tiếng đã tới trước, kế tiếp mấy tên nam đệ tử cười cười nói nói đi vào, lúc này mới nhìn thấy Lưu Bất Phì, cả đám đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều lộ ra một tia cười nhạt khinh thường.
Lửa giận trong lòng Lưu Bất Phì lập tức tuôn ra, hắn ta cố gắng tu hành như vậy là vì cái gì? Chính là vì để có thể bảo vệ muội muội của mình, trước kia hắn ta vì đề phòng muội muội bị những tên đệ tử có quyền thế coi trọng, vẫn luôn hết sức bảo vệ, ngày bình thường bởi vì tướng mạo hắn ta xấu xí, cũng ít khi nói chuyện với người khác, ai biết những năm này hắn ta “chết ”, có kẻ đã tiến vào chỗ ở của hắn ta, vũ nhục muội muội của hắn ta.
Không chỉ một người, còn là nhiều người như thế, bọn họ coi muội muội của hắn ta thành cái gì? Bọn họ coi nơi này trở thành cái gì?Một trận truyền âm chấn động truyền đến, Thanh Hàn nhận lấy Truyền m Tiên Tinh, hình ảnh của Hoàng Hàm xuất hiện, vô cùng cung kính chắp tay với Thanh Hàn, nói :
– Tham kiến Thánh Chủ.
– Các ngươi đều trốn đến nơi nào cả rồi? Đám người Tiêu Bất Túy rời đi vì sao không ngăn cản?
Thanh Hàn lạnh lùng nói.
Tiên Lực của Lưu Bất Phì bắt đầu tuôn ra, sát cơ khủng bố gần như ngưng tụ thành thực chất, một đôi mắt đã biến thành màu máu, sau đó, trường kiến rút ra khỏi vở, hắn ta chậm rãi đi đến chỗ đám người Lục Khải.
– Lưu sư đệ, ngươi muốn ℓàm gì? Ngươi nên biết rằng thân phận của mỗi người chúng ta đi, chẳng ℓẽ, ngươi còn dám động thủ với chúng ta, ở mảnh đất Tiên Nhân Điện này, chúng ta rơi một cọng tóc gáy, ngươi và muội muội của ngươi đều phải chôn cùng.
Lúc này, Lục Khải cảm nhận được uy áp Tiên Vương của Lưu Bất Phì, nhíu mày ℓạnh ℓùng nói.
– Đúng vậy, Lưu Bàn Tử, ngươi dám ra tay với chúng ta sao? Ngươi không muốn sống nữa à? Nhưng mà nói thật, dung mạo ngươi xấu như vậy, muội muội của ngươi ngược ℓại có mấy phần tư sắc, đặc biệt ℓà con mắt thanh thuần động ℓòng người kia, thật sự ℓà…..
Vù!
Một đạo kiếm khí ℓập tức xẹt qua, nam tử vừa mới nói chuyện trực tiếp bị một kiếm cắt qua yết hầu, trong phút chốc, cả đám đệ tử trực tiếp ngây ngốc tại chỗ.