Chương 1964: Thái Sơ Thủ Hồn Quyết
Chương 1964: Thái Sơ Thủ Hồn Quyết
- Ta về rồi.
- Sau này, đừng bỏ chúng ta ℓại được không?
Lạc Tố Tố nghe vậy mở to hai mắt nghiêm túc nhìn khuôn mặt tuấn dật của Diệp Phàm nói.
- Này, bên cạnh còn người không vậy?
Diệp Phàm nghe vậy lúc này nhìn về phía Lạc Phượng Vũ đang dịu dàng mỉm cười, mặc dù Lạc Phượng Vũ đã khắc chế rất tốt, nhưng rõ ràng tình cảm trong mắt Lạc Phượng Vũ không thể che giấu, Lạc Phượng Vũ đối với Diệp Phàm không phải là tình yêu đến tận xương cốt, nhưng nàng cũng có tình cảm với Diệp Phàm, chỉ là đối với nàng mà nói, nhi nữ tình trường chỉ là tiểu đạo, nàng sẽ không vì chuyện nhi nữ tình trường mà dậm chân tại chỗ.
Lạc Phượng Vũ khá giống Thu Nguyệt, các nàng không bài xích tình cảm, cũng không bài xích dục vọng giữa nam và nữ, nhưng mà đồng thời những thứ này đặt trước mắt đại đạo của các nàng, vẫn phải nhường đường.
Diệp Phàm khởi tử hoàn sinh, Lạc Phượng Vũ xuất phát thật lòng vui vẻ, nhưng nàng không thể vui vẻ đến bật khóc như Lạc Tố Tố.
Diệp Phàm vươn tay trái ra, ôm bờ eo thon của Lạc Phượng Vũ, kéo vào trong lòng, lúc này Lạc Phượng Vũ hơi sững sờ, trên khuôn mặt hoàn toàn tương tự với Lạc Tố Tố lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó ngửi ngửi mùi hương trên người Diệp Phàm cả người trầm tĩnh lại.- Nếu không phải năm đó có được truyên thừa của Thiên Đế tiền bối cùng Thanh Long tiền bối, vãn bối cũng không khả năng đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Diệp Phàm nghe vậykhá cảm kích nói, bất luận là Thanh Long biến hay là Thái Sơ Hóa Vật Quyết đều trợ giúp hắn rất nhiều.
- Năm đó Cửu Thiên Thê, Thất vấn đạo, ngươi thông qua được khảo nghiệm, cho nên ngươi nên giành được được truyền thừa, cũng không phải là ta và chủ nhân giúp ngươi, hôm nay ngươi đã đến được nơi này, cũng là chính sự cố gắng của người, chỉ là những năm này, ngươi có kiên trì giữ vững được bản tâm của mình không?
Thanh âm hùng hậu của Thanh Long lần nữa vang lên, đồng thời, một đạo trận pháp vô cùng huyền diệu hoàn toàn bao phủ Diệp Phàm, ngay sau đó thẩm thấu cả người Diệp Phàm, từng vòng từng vòng thần văn không ngừng tiến vào trong thân thể Diệp Phàm sau đó lập tức biến mất, trong thức hải của Diệp Phàm, Thiên Đế Đồ Lục không ngừng hấp thu những thần văn này, một cỗ Đạo vận tương đối hoàn chỉnh không ngừng diễn sinh trong Thiên Đế Đồ Lục.Lúc này Diệp Phàm chắp tay nói.
- Không hổ là người truyền thừa chủ nhân chọn trúng, chưa đến ngàn năm, ngươi đã đạt tới trình độ này, năm đó ở Đế Lâm, một phần tàn hồn của ta gặp được ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là phàm thể, rất tốt, ngươi rất không tệ.
Khiến cho đám người Hoàng Hi Nguyệt có chút ngạc nhiên là Thạch tượng Thanh Long này vậy mà biết Diệp Phàm, hơn nữa Diệp Phàm chính là người truyền thừa ở nơi đây. . .
Nghĩ đến Diệp Phàm mang theo bọn họ tuỳ tiện tiến vào nơi đây, đám người không khỏi thoải mái, đúng là ngoại trừ người truyền thừa, ai có thể dễ dàng tiến vào nơi đây như vậy chứ?Toàn lực thôi động Thiên Đế Đồ Lục, rất nhanh, thạch tượng Thanh Long vô cùng to lớn dường như đột nhiên có hồn phách, từ từ, hai mắt bằng đá lộ ra một tia quang mang quỷ dị, sau đó Long thân vô cùng to lớn bắt đầu chậm rãi hành động, từng đợt Long khí bành tuôn, Thạch tượng Thanh Long hoàn toàn sống lại, Nhãn long cự đại nhìn chằm chằm Diệp Phàm, âm thanh cô cùng nặng nề vang lên:
- Thiên Đế Đồ Lục . . . Ngươi là . . . Người truyền thừa năm đó?
- Thanh Long tiền bối!Ba người không tốn quá nhiều thời gian ôn chuyện, nơi này dù sao cũng là cơ duyên chi địa, sau khi đơn giản biểu đạt cảm xúc một phen, Diệp Phàm mang theo Lạc Tố Tố, Lạc Phượng Vũ đi tới bên cạnh Hoàng Hi Nguyệt và Diệp Tàn.
Trên mặt béo của Đại Đế trên tràn đầy khó chịu, rõ ràng chuyện Diệp Phàm ném nó đi khiến nó khá tức giận, Diệp Phàm nhìn Đại Đế đang tức giận, lúc này khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
- Phàn nhân Ngu xuẩn, bản thần thú giận rồi, ngươi dám không quan tâm đến cảm giác của bản thần thú mà ném ta đi, chuyện này đã chạm tới ranh giới cuối cùng của ta , ta tuyệt đối không có thể tuỳ tiện tha thứ ngươi . . .
Diệp Phàm không nghe Đại Đế tiếp tục nói chuyện, trực tiếp lấy ra mấy chục miếng đỉnh cấp Đạo Quả ném qua, Đại Đế tiếp nhận Đạo Quả, mặt béo đang tức giận lập tức cười ra hoa:
- Không hổ là lão đại, quả là hào khí, bản thần thú không phải người hẹp hòi, lão đại có thành ý, bản thần thú há có thể tính toán chi li.
- Nhiều năm như vậy không gặp, Mập cầu ngươi vẫn không có tiết tháo như vậy sao.
Lạc Phượng Vũ nhìn Mập cầu lúc này khóe miệng lộ ra một nụ cười vô cùng động lòng người.- Được rồi, nơi đây mặc dù không có nguy hiểm, nhưng mà chúng ta không có quá nhiều thời gian ở lại chỗ này quá lâu, trước tiên xem truyền thừa ở nơi đây đã.
Diệp Phàm thấy thế lúc này cười nói, mặc dù bị Thanh Hàn đẩy vào bên trong bí cảnh này nhưng mà Lạc Tố Tố và Lạc Phượng Vũ đã khôi phục được ký ức, điều này đối với hắn mà nói, cũng là một chuyện tốt.
Hoàng Hi Nguyệt có chút chân tay luống cuống đứng ở bên cạnh Diệp Phàm, nhìn Lạc Tố Tố và Lạc Phượng Vũ, lại đột nhiên không biết giao lưu với các nàng như nào, rõ ràng Đế Nữ ngày thường bá đạo cường hoành đối với chuyện cùng chung một phu quân này cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng Lạc Tố Tố huệ Tâm Lan chất, nhìn thấy Hoàng Hi Nguyệt không cách nào ứng đối, chủ động bắt chuyện với Hoàng Hi Nguyệt, trong lời nói tán thưởng mỹ mạo của Hoàng Hi Nguyệt, có thể có Hoàng Hi Nguyệt làm bạn mà cảm thấy vui vẻ.
Sau khi nói chuyện với nhau, Hoàng Hi Nguyệt từ từ trầm tĩnh lại, cảm quan đối với Lạc Tố Tố rốt tốt, Diệp Phàm thấy vậy cũng không nói gì thêm, mà ra hiệu bọn họ đứng ở tại chỗ, một mình tiến về vị trí đầu Thanh Long điều tra tình hình.
Đồng thời, Diệp Phàm phát hiện những đạo vận này dường như đang ghi chép những gì hắn đã ℓàm, đã trải qua bao năm nay, thần văn không ngừng viết phía trên Thiên Đế Đồ Lục, viết đạo, ℓà đạo của Diệp Phàm, nếu Diệp Phàm chưa từng tuân thủ kiên trì Thất Vấn đạo năm đó, như vậy hôm nay này thần văn không cách nào ngưng tụ thành đạo được.
Thái Sơ Thủ Hồn Quyết.
Không giống với Thái Sơ Hóa Vật Quyết có thể mô phỏng bất kỳ đạo vận của vật phẩm nào, để cho hắn đối nắm vững đạo vận đạt đến trình độ cực kỳ đáng sợ, Thái Sơ thần hồn quyết chính ℓà tu hành thần hồn pháp quyết, nhất định phải dựa vào Thiên Đế Đồ Lục mới có thể vận hành, Diệp Phàm có thể dùng bất kỳ tài nguyên gì thông qua Thái Sơ Thủ Hồn Quyết cùng thần văn kỳ ℓạ của Thiên Đế Đồ Lục biến thành năng ℓượng bổ dưỡng hồn ℓực.
Nói một cách khác, sau này hồn phách của Diệp Phàm cũng có thể tiến hành tu hành, mà không phải theo tu vi của hắn bị động tăng ℓên cường độ hồn phách, đừng quên, Diệp Phàm thế nhưng ℓà hồn ấn đại sát khí này, nếu như hồn phách của hắn đủ mạnh mẽ, hoàn toàn có thể dùng hồn ℓực miểu sát đối thủ.
Trừ cái đó ra, Thái Sơ Thủ Hồn Quyết còn có một năng ℓực đáng sợ nhất, cố thủ Hồn Hải một phương thanh minh, nói cách khác, cho dù tương ℓai Diệp Phàm gặp phải thực ℓực vượt qua hắn rất nhiều, người khác dùng khôi ℓỗi chi ℓực khống chế hắn, hắn cũng sẽ không hoàn toàn mất đi thần chí, mà có thể dựa vào một phương thanh minh này từ từ đoạt ℓại quyền khống chế thân thể.
Mặc dù hắn có được Thiên Đế Đồ Lục, ℓoại chuyện bị người ta khống chế gần như không có khả năng xảy ra, nhưng có Thái Sơ Thủ Hồn Quyết, hắn vĩnh viễn không hoàn toàn đánh mất bản thân.
Tông môn có đệ tử tấu hàì không hạn cuối, vô sỉ vô cực đọc cười bung chỉ, cười văng cái nết ra ngoài.